Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 427 - Chương 427: Đứa Nhỏ Vui Vẻ.

Chương 427: Đứa Nhỏ Vui Vẻ. Chương 427: Đứa Nhỏ Vui Vẻ.

"Cháu là...?"

Rất hiển nhiên Dương Bội Lan điên điên khùng khùng nhiều năm như vậy, ký ức xuất hiện đứt gãy, rất nhiều người lẽ ra nên quen biết, nàng cũng không nhận ra.

"Cháu là tiểu Trì, Hà Phi Trì." Người trẻ tuổi giải thích.

Sau đó tò mò đánh giá Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải mỉm cười, gật gật đầu với đối phương.

"Hà Phi Trì...?" Dương Bội Lan lộ ra vẻ suy tư.

Đại khái cũng biết chuyện của Dương Bội Lan, cho nên Hà Phi Trì lại mở miệng giải thích: "Cha cháu là... Con trai của Hà Vinh Tiến."

Dương Bội Lan nghe vậy có chút bừng tỉnh, sau đó cảm khái nói: "Con trai của lão tứ đã lớn như vậy rồi sao?"

"Thẩm thẩm, người cứ bận việc, cháu đi trước." Hà Phi Trì mỉm cười nói.

Sau đó trực tiếp cáo từ rời đi.

"Thật là một đứa nhỏ lễ phép." Dương Bội Lan cười nói.

Hà Tứ Hải khẽ cười cười, nhìn về phía người đàn ông phía sau Hà Phi Trì.

Hắn khẽ gật đầu một cái với Hà Tứ Hải rồi lại đuổi theo Hà Phi Trì.

"Mẹ biết cha hắn sao?" Hà Tứ Hải thu hồi ánh mắt rồi hỏi.

"Hừm, lúc nhị bá hắn còn trẻ có quan hệ rất tốt với cha con." Dương Bội Lan nói.

"Cha hắn qua đời rồi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Dương Bội Lan nghe vậy thì nhìn Hà Tứ Hải một cái, nói: "Làm sao đột nhiên hỏi như vậy? Cha hắn mấy ngày trước còn đến tiệm nhà chúng ta sửa tivi đó."

"Như vậy sao?" Hà Tứ Hải lại liếc mắt qua một cái.

Quỷ sau lưng Hà Phi Trì vừa nãy quả thực như là một khuôn đúc ra với Hà Phi Trì, điểm khác biệt duy nhất đại khái chính là tuổi tác lớn hơn một chút.

Trên mặt của Hà Phi Trì còn có vẻ non nớt của thiếu niên.

"Chị, sâu lông cắn chị nha, cắn chị nha ~ "

Đào Tử nhặt một cành cây ở ven đường, không biết con sâu ló ra từ nơi nào, sau đó hù dọa Uyển Uyển.

Uyển Uyển sợ chạy như bay, vội vàng trốn đến phía sau Hà Tứ Hải.

"Kẻ xấu?" Nàng lôi vạt áo của Hà Tứ Hải, lén lút ló đầu nhỏ ra.

"Ha ha, ta là Đào Tử Đại Ma Vương, ta muốn dùng con quái vật mọc lông này ăn sạch nhà ngươi."

Đào Tử đội rổ ở trên đầu, một tay giơ cành cây lên cao, một tay xoa eo, phát ra tiếng cười quái dị "Điên cuồng".

"Được rồi, đừng dọa chị nữa, nhanh ném thứ trong tay xuống đi." Hà Tứ Hải dở khóc dở cười nói.

"Còn có người này nữa, vương quốc xấu xa, ba ba xấu xa." Đào Tử chỉ cành cây về phía Hà Tứ Hải.

Sau đó con sâu lông trên nhánh cây đột nhiên rơi xuống.

"A..." Đào Tử kinh hô một tiếng, ném cành cây trên tay một cái, xoay người liền chạy.

"Hi hi..." Uyển Uyển ở phía sau phát ra tiếng cười vui sướng.

Dương Bội Lan "Xì" một tiếng cũng nở nụ cười.

"Chậm một chút, cẩn thận ngã chổng vó giờ." Hà Tứ Hải ở phía sau dặn dò.

Đào Tử nghe tiếng thì quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện đã cách rất xa, thế là thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó nhìn thấy ven đường có một đóa hoa cúc nhỏ, lập tức tò mò chạy tới.

...

"Đang nhìn cái gì?" Hà Tứ Hải đi tới phía sau nàng, tiến lên trước hỏi.

"Bông hồng nhỏ." Đào Tử nói.

"Bông hồng nhỏ?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì ngạc nhiên.

"Đây là hoa cúc nhỏ." Uyển Uyển ở bên cạnh xoa xoa con mắt của chính mình rồi nói. Nàng còn cho là mình nhìn lầm rồi đây.

"Nó chính là bông hồng nhỏ nha." Đào Tử nói.

"Nhưng mà nó rõ ràng là màu vàng, con không bị mù màu đó chứ?" Hà Tứ Hải có chút bận tâm nói.

Đào Tử liếc mắt nhìn hắn, không rõ ràng ý tứ của Hà Tứ Hải.

"Hoa cúc nhỏ gọi là bông hồng nhỏ." Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy lúc này mới chợt hiểu, hắn nhớ tới con mèo đen nhỏ trong nhà, Đào Tử lại đặt cho nó một cái tên là tiểu Bạch.

Thực sự là một đứa nhỏ có suy nghĩ thú vị, Hà Tứ Hải nghĩ thầm.

"Bông hồng nhỏ, hẹn gặp lại." Đào Tử đứng dậy, vẫy vẫy tay đối với hoa cúc nhỏ.

Tiếp theo sau đó lại theo Hà Tứ Hải đến khu đất trồng rau.

Nàng có biết đất trồng rau, lần trước trở về nàng đã tới đây cùng bà cố rồi.

Hà Tứ Hải lấy rổ trên đầu nàng xuống, tự mình cầm theo.

Dương Bội Lan ở bên cạnh lập tức nhận lấy theo bản năng.

"Bông hồng nhỏ rất giống với hoa ở nhà trẻ." Trên con đường đi về phía trước, Đào Tử lại nói.

Hà Tứ Hải giờ mới hiểu được, Đào Tử vì sao lại gọi nó là bông hồng nhỏ rồi.

"Đáng tiếc không phải màu đỏ." Đào Tử nhướng mày.

Một trận gió thổi tới, xẹt qua ngọn cây, mơn trớn hoa cỏ ven đường.

Trong bụi cỏ nổi lên một vệt màu đỏ.

...

"Oa, còn có củ cải lớn."

Nhìn củ cải trắng lộ ra một nửa trong vườn rau, Đào Tử một mặt hưng phấn, cùng Uyển Uyển chạy vào muốn nhổ.

Đã là mùa thu, rau dưa có thể ăn cũng không phải là rất nhiều.

Ngoại trừ củ cải, cây cải bắp ra thì còn có ớt xanh và rau diếp.

Hai đứa nhóc tràn đầy phấn khởi, nhổ không ít, chỉ có ớt xanh là tương đối bài xích, hai đứa nhóc cũng không quá thích ăn.

Trên thực tế dinh dưỡng của ớt xanh rất phong phú, có người nói ớt xanh ngâm châm gà là một trong những món ăn tất yếu của trẻ nhỏ. Hơn nữa bọn họ còn thích dùng nước luộc ớt xanh, mùi vị đó đúng là khó có thể nuốt xuống, rất nhiều đứa nhỏ tương đối bài xích.

Một rổ chất đầy rau củ, hai đứa nhóc xách không nổi rồi.

Một đứa chỉ có thể mang theo một củ cải lớn rồi hướng về phía nhà.

Các nàng có thể không ăn cơm trắng, cũng làm việc được.

Chờ về đến nhà, Trương Lục Quân đã mua thức ăn trở về rồi.

Tuy rằng không mở quán, thế nhưng trên trấn có một cửa hàng thịt và một tiệm món kho là lúc nào cũng mở cửa.

Sau khi ăn cơm trưa, Đào Tử và Uyển Uyển chạy đi lái ô tô trong sân.

Bà nội và Dương Bội Lan ở bên cạnh nhìn các nàng.

Trương Lục Quân thì đi dọn dẹp bát đũa.

Hà Tứ Hải không có chuyện gì đi tới trong cửa hàng, giúp đỡ trông coi tiệm.

Lúc này, con quỷ mà hắn nhìn thấy lúc sáng sớm đi vào.

"Tiếp dẫn đại nhân." Đối phương cung kính chào hỏi Hà Tứ Hải một tiếng.

Đồng thời còn tò mò lén lút đánh giá Hà Tứ Hải.

"Xin chào." Hà Tứ Hải gật gật đầu, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống.

"Tiếp dẫn đại nhân, ngài là, ngài là..."

"Trước nói một chút về chính anh đi." Hà Tứ Hải đánh gãy lời hắn.

"Tôi gọi Hà Vinh Nguyên, là ba của tiểu Trì." Hà Vinh Nguyên nói.

"Hà Phi Trì?"

"Đúng, Hà Phi Trì."

"Anh là cha hắn? Như vậy người cha hiện tại của hắn là?" Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút.

Dương Bội Lan không phải nói ba của Hà Phi Trì đang còn sống rất tốt sao, mấy ngày trước còn đến cửa hàng nhà bọn họ.

"Đó là lão tứ nhà tôi..." Vẻ mặt của Hà Vinh Nguyên có chút lờ mờ, nói.

Hắn nhíu chặt lông mày, giống như có vô số chuyện phiền lòng.

"Anh em chúng tôi có bốn người, Hà Vinh Tài, Hà Vinh Nguyên, Hà Vinh Quảng và Hà Vinh Tiến..." Hà Vinh Nguyên kể lại chuyện xưa của hắn.

"Khi đó điều kiện cuộc sống của mọi người cũng không quá tốt, huống hồ nhà chúng tôi có đến bốn anh em. Ở nông thôn trồng trọt sợ là cả đời đều không cưới được vợ, vì lẽ đó chúng tôi đã theo người đến trong thành làm công, làm việc ở trên công trường. Đúng là nghèo đến phát sợ, bốn anh em chúng tôi có thể chịu được cực khổ, tháng ngày chậm rãi tốt lên..."

Câu chuyện của Hà Vinh Nguyên bắt đầu, đại khái nói về việc bốn anh em bọn họ thông qua sự nỗ lực của bản thân mà có nhà và có con của chính mình.

Bởi vì thời gian dư dả, Hà Tứ Hải cũng không giục hắn, từ từ nghe.

"Bởi vì có tiểu Trì, vì ở nhà chăm sóc mẹ con bọn họ nên tôi không đi ra ngoài làm công nữa, mãi cho đến khi tiểu Trì gần hai tuổi, tôi liền mang theo tiểu Trì và mẹ nó đến công trường làm công, chính là công trường mà lão tam lão tứ đang làm công. Dù sao đi ra bên ngoài, người một nhà ở cùng nhau sẽ có thể chăm sóc lẫn nhau..."

Nhưng mà không nghĩ tới bởi vậy mà xảy ra rất nhiều chuyện.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment