Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 428 - Chương 428: Anh Em.

Chương 428: Anh Em. Chương 428: Anh Em.

"Tiểu Chu, uống trà." Trương Lục Quân bưng một chén nước trà đặt ở trước mặt Hà Tứ Hải.

"Cảm ơn." Hà Tứ Hải nói.

"Đều là người một nhà, nói cảm ơn cái gì chứ." Trương Lục Quân cười nói, sau đó xoay người lại quay về buồng trong.

Hà Vinh Nguyên kinh ngạc nhìn Hà Tứ Hải: "Cháu là tiểu Chu sao? Con trai nhị tử, tiểu Chu? Cháu còn nhớ không? Khi còn bé chú từng ôm cháu..."

"Nói tiếp chuyện của chính anh đi." Hà Tứ Hải bưng chén lên uống một hớp, bình tĩnh nói.

"Đúng... được..."

Hà Vinh Nguyên lúc này mới phản ứng được, thiếu chút nữa đã đắc ý vênh váo rồi. Chuyện của tiếp dẫn đại nhân không phải là chuyện mà cô hồn dã quỷ như hắn có thể quản.

Hà Vinh Nguyên đến công trường của lão tam lão tứ.

Vợ của Hà Vinh Nguyên - Đào Thu Hà cũng làm việc vặt ở trên công trường, đồng thời chăm sóc con trai.

Bởi vì trước đây từng làm thợ điện, có kinh nghiệm làm việc phong phú cho nên Hà Vinh Nguyên được sắp xếp làm thợ điện ở công trường.

Lão tứ Hà Vinh Tiến cũng làm thợ điện ở công trường làm, hơn nữa đã làm đến mấy năm.

Lẽ ra hai anh em cùng làm việc là chuyện rất tốt đẹp.

Nhưng chuyện xấu liền xuất hiện ở đây, Hà Vinh Tiến làm mấy năm, mới có được phần tiền lương mà mình hài lòng.

Nhưng mà Hà Vinh Nguyên vừa tới, đã có được tiền lương giống như hắn.

Trong lòng Hà Vinh Tiến liền cảm thấy không thăng bằng.

Cho nên hai anh em vì chút chuyện nhỏ này mà bắt đầu nháo không thoải mái. Hà Vinh Tiến cũng thường xuyên giận dỗi với Hà Vinh Nguyên.

Hà Vinh Nguyên bởi vì chuyện này, tâm trạng đương nhiên là không thoải mái, mang loại tâm trạng này về tới trong nhà, thường xuyên vì chút chuyện vặt vãnh mà làm ầm ĩ với Đào Thu Hà.

Có một lần lại bởi vì một chuyện nhỏ mà làm ầm ĩ một trận với Đào Thu Hà.

Đào Thu Hà trong cơn tức giận đã trực tiếp rời khỏi nhà.

Hà Vinh Nguyên vốn tưởng rằng Đào Thu Hà hết giận sẽ trở về.

Nhưng mà Đào Thu Hà vừa đi liền không còn tin tức.

Hà Vinh Nguyên vừa làm cha vừa làm mẹ nuôi nấng con trai một quãng thời gian.

Có một ngày đốc công sắp xếp cho hai anh em một việc lớn, Hà Vinh Tiến bởi vì trong lòng không thoải mái nên đã trực tiếp bãi công.

Thế nhưng dù thế nào cũng phải có người làm, Hà Vinh Nguyên đành làm một mình.

Không nghĩ tới, lại phát sinh một chuyện bất ngờ, Hà Vinh Nguyên bị điện giật mà chết, để lại một đứa nhỏ một hai tuổi, cũng chính là Hà Phi Trì.

"Sau khi tôi chết lão Tứ liền nhận nuôi dưỡng tiểu Trì." Hà Vinh Nguyên nói xong, tầm mắt nhìn về phía đường cái bên ngoài cửa hàng.

Tuy đã là mùa thu, nhưng ánh mặt trời chiếu sáng ở trên đường vẫn có chút chói mắt.

Trận gió thổi qua, cuốn lên mỏng manh tro bụi, dưới ánh mặt trời bay lượn.

"Người em trai này của anh thực sự là quá nhỏ bụng, không chịu nổi người khác tốt thì cũng thôi, đây ngay cả người trong nhà cũng không chịu nổi. Nhưn mà hắn có thể thu dưỡng Hà Phi Trì, ít nhất còn nói rõ lương tâm hắn chưa phai mờ." Hà Tứ Hải nói.

Hà Vinh Nguyên nghe vậy thu hồi ánh mắt, sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải, nở nụ cười.

"Lúc lão Tứ còn trẻ, bởi vì một số nguyên nhân cho nên không thể có con."

"..."

"Đây không phải là chuyện tốt sao, ít nhất là không cần lo lắng hắn sau vì con của mình mà ngược đãi con trai của anh."

"Sau khi tôi chết, công trường bồi thường một khoản phí an táng không nhỏ." Hà Vinh Nguyên nói sâu xa.

Hà Tứ Hải: "..."

"Vậy hắn những năm này nuôi con trai của anh thế nào?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Có thể thế nào? Chính là như vậy đi." Hà Vinh Nguyên nói xong, trên mặt có một tia ưu sầu.

Cha mẹ nào mà không mong con mình hóa rồng.

Nhưng mà Hà Phi Trì được thu dưỡng thì không cần nghĩ, có cơm ăn, không đến nỗi chết đói là tốt lắm rồi.

"Vậy vợ của anh thì sao? Vẫn không trở về sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Hai năm sau nàng trở về mới biết tôi chết rồi, việc này vốn là mấy người lão tứ làm không đúng, hẳn nên thông báo cho Thu Hà một tiếng."

Đào Thu Hà nói là bỏ nhà đi, thực ra cũng là làm công ở bên ngoài, cũng không phải là hoàn toàn không tìm được người.

"Sau khi Thu Hà trở lại, tố cáo lão tứ, muốn lấy lại phí an táng và quyền nuôi dưỡng tiểu Trì."

"Ra tòa hẳn là thắng, đúng chứ?"

Là mẹ của đứa nhỏ, loại trường hợp này mà hầu tòa thì hầu như chắc thắng.

Quả nhiên Hà Vinh Nguyên gật gật đầu, "Thu Hà thắng tòa, đón con trở về, nhưng mà lão tứ lại chạy."

"Chạy?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.

Hà Vinh Nguyên gật gật đầu, trong mắt tràn đầy thất vọng.

Hà Vinh Tiến chạy vì khoản tiền an táng kia.

Đào Thu Hà không muốn tiền, chỉ cần có thể mang theo con đi là được. Nàng là một người phụ nữ, không có văn hóa gì, lại không tiền đồ gì, hơn nữa còn là một cô nhi.

Nuôi con trai đến năm 7 tuổi, đến tuổi đến trường, nàng thực sự hết cách rồi, cuối cùng đanh đưa về chỗ lão tứ.

Cuối cùng đứa nhỏ vẫn là được lão Tứ nuôi lớn.

"Cho nên anh hận lão Tứ sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Hà Vinh Nguyên lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy mơ màng, lão tứ xem trọng tiền tài, hắn thực ra có thể lý giải, dù sao bọn họ đã quá sợ nghèo rồi.

Nhưng mà làm người lại quá nhỏ nhen, ngay cả người một nhà đều không muốn cho họ tốt hơn, chuyện này khiến cho hắn có chút tức giận.

Nhưng mà hắn lại nuôi dưỡng con trai, tuy nói không bồi dưỡng nó thành tài, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách hắn.

Hắn không ngược đãi Hà Phi Trì, cung cấp cho hắn ăn, cung cấp cho hắn ăn uống, cung cấp cho hắn đến trường...

Cho nên Hà Vinh Nguyên cũng không biết có nên hận hắn hay không.

"Hà Phi Trì biết những việc này không?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên mà hỏi.

Hà Vinh Nguyên gật gật đầu, sau đó nói bổ sung: "Nó biết, thím ba của nó nói cho nó."

“Vậy Hà Phi Trì, hận chú Tư của hắn không?" Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.

"Nó cũng không biết, nó rất mơ màng..."

"Tiếp dẫn đại nhân." Hà Vinh Nguyên nghiêm túc nói.

"Anh nói đi."

"Tôi hy vọng ngài có thể giúp tôi gặp mặt con trai và vợ của mình một lần. Tôi có mấy lời muốn nói với bọn họ." Hà Vinh Nguyên nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì gật gật đầu.

Hà Vinh Nguyên nghe vậy liền nở nụ cười, sau đó nhìn về phía những linh kiện trên bàn sửa chữa rồi nói: "Tôi cũng khôngđồ gì cho ngài, dùng kỹ thuật sửa chữa điện lúc còn trẻ của tôi làm thù lao đi."

"Ồ, anh còn có thể sửa chữa điện gia dụng?" Hà Tứ Hải nghe vậy hơi kinh ngạc.

Hà Vinh Nguyên nghe vậy gật gật đầu, "Lúc còn trẻ, tôi và... Nhị Tử cùng học sửa điện gia dụng, cùng bái một người thầy già."

Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.

Buổi sáng, Dương Bội Lan đã nói, bác hai của Hà Phi Trì lúc còn trẻ có quan hệ rất tốt với Trương Lục Quân.

Bác hai này thực tế chính là Hà Vinh Nguyên.

"Được, tôi nhận tâm nguyện này của anh."

Hà Tứ Hải móc sổ sách ra, lật đến trang tâm nguyện của Hà Vinh Nguyên.

Họ tên: Hà Vinh Nguyên

Sinh nhật: năm Ất Mão, tháng Quý Vị, ngày Quý Hợi, giờ dần ba khắc.

Tâm nguyện: Muốn nói mấy lời trong lòng với con trai và vợ.

Thù lao: sửa chữa điện gia dụng.

Cuối cùng lại thu được một thù lao kỹ năng.

Nếu như không tính kỹ năng vận dụng thần lực của Đào Thần, thì kỹ năng hội họa thu được của Vương Tiểu Ninh lúc trước cũng chính là một cái hố.

Nhưng mà sửa chữ điện gia dụng thật giống cũng không sao cả, hiện tại điện gia dụng hỏng thì hoặc là thay mới, hoặc là đến xưởng bảo hành, ai còn sẽ đi ra bên ngoài tìm người sửa đây.

"Như vậy, anh hiện tại liền đi gặp con trai của mình sao?" Hà Tứ Hải khép sổ sách lại rồi hỏi.

"Không, ngày mai đi, ngày mai Thu Hà sẽ tới thăm tiểu Trì, tôi vừa lúc cùng gặp bọn họ luôn." Hà Vinh Nguyên đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Đến cửa, hắn xoay người lại, lại cúi người với Hà Tứ Hải một cái.

Sau đó hắn liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi theo một cơn gió, chỉ còn dư lại một chút bụi bặm, lơ lửng dưới ánh mặt trời.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment