Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 430 - Chương 430: Thần Mua Bán.

Chương 430: Thần Mua Bán. Chương 430: Thần Mua Bán.

Đào Tử cuối cùng cũng không thể biến thành quả đào.

"Cho nên mới nói, con là đồ ngốc sao? Con làm sao có thể biến thành quả đào được chứ?"

"Có ma pháp là có thể nha, →_→ "

"Con nhìn ba làm gì?"

“Ba dạy con ma pháp đi." Đào Tử kéo góc áo của Hà Tứ Hải.

"Buông tay, buông tay, nào có ma pháp gì."

"Hừ, lừa người, ba chính là có ma pháp, chị Uyển Uyển, chị Huyên Huyên đều có, vì sao chỉ có con là không có?" Đào Tử hầm hừ nói, chính là không buông tay.

"Con muốn ma pháp làm gì? Biến thành quả đào sao? Ba đã nói với con rồi, quả đào đều sẽ bị người khác ăn nha, huống hồ con còn là quả đào lớn như vậy, thật nhiều người đồng thời ăn." Hà Tứ Hải hù dọa nàng.

o((⊙﹏⊙))o.

"Vậy con không cần ma pháp nữa." Đào Tử thả góc áo của Hà Tứ Hải rồi nói.

"Được rồi, nhanh theo ba cùng đi bán đồ đi, ngày hôm nay sẽ phải dựa vào con rồi." Hà Tứ Hải nói.

Nhóc con nghe vậy thì lập tức trở tay chống nạnh, mặt đầy đắc ý nói: "Đây chính là điểm mạnh của con."

...

“Ông nội, nhanh một chút, nhanh một chút."

Đào Tử không ngừng mà giục Trương Lục Quân đang mở cửa.

Cánh cửa lớn của cửa hàng sửa chữa đã cũ kỹ, được chắp vá từng khối từng khối lại, cho nên muốn mở cửa thì phải tháo xuống từng cái.

"Được, được, đừng có gấp, lập tức mở ra đây." Trương Lục Quân cười híp mắt, nói.

Sau khi hắn dỡ tấm ván cửa thứ nhất xuống, tiếng huyên náo bên ngoài đã lập tức truyền vào.

Đào Tử nhìn ra ngoài từ trong khe hở, sau đó "Vèo" một cái rồi nhảy ra ngoài cửa.

"Ai yêu, chờ chút."

Trương Lục Quân cuống lên, trên đường nhiều người, chỉ lo nàng đi lạc mất rồi, nhưng mà khe hở của một khối ván căn bản không đủ để hắn đi ra ngoài.

"Không có chuyện gì, con nhìn cho." Hà Tứ Hải an ủi.

Đồng thời đẩy Uyển Uyển đang đứng ở bên cạnh một cái, bảo nàng đuổi kịp Đào Tử.

Có Uyển Uyển ở đây, không quản Đào Tử chạy tới chỗ nào thì Hà Tứ Hải đều có thể "Bắt" nàng trở về.

Uyển Uyển không thích nhiều người, có chút sợ hãi nhìn bên ngoài một cái, nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng chui ra ngoài.

Nhưng mà lúc này Trương Lục Quân lại tháo xuống một khối, Hà Tứ Hải cũng đi ra ngoài theo.

"Con vật nhỏ này, chạy nhanh như vậy làm gì? Không sợ bị người xấu bắt con đi sao?" Hà Tứ Hải tức giận nói.

Sau đó đưa tay ở gõ nhẹ hai cái trên đầu nhỏ của nàng.

"Không sợ, con rất là lợi hại nha, con đánh hắn." Đào Tử nắm chặt quả đấm nhỏ, khí thế hùng hổ nói.

Nhìn dáng vẻ hung manh của nàng, Hà Tứ Hải vừa bực mình vừa buồn cười.

"Con thì đánh ai a? Con có thể đánh thắng được người lớn sao? Lần sau không cho phép chạy loạn biết không?"

"Há, được nha."

Đào Tử thuận miệng trả lời một câu, con mắt không ngừng chuyển động, bị chợ phồn hoa hấp dẫn, phỏng chừng là không nghe lọt tai.

Lúc này Trương Lục Quân đã hoàn toàn mở cửa ra rồi, đang xách đồ ra bên ngoài xách.

Hà Tứ Hải vội vàng giúp đỡ, quầy hàng của bọn họ cũng không ở xa, chính là ở cửa.

"Bán đồ đi, bán đồ đi, nhanh đến mua đồ của con một chút..." Đào Tử không sợ người lạ một chút nào, lớn tiếng thét to.

Nàng tự nhận mình có kinh nghiệm phong phú, rất có khí thế của một thần tiêu thụ.

Uyển Uyển thì ngược lại, nắm quần áo của Đào Tử, trốn ở sau lưng nàng lặng lẽ nhìn lén người đến người đi.

Thực ra như vậy đã tính là không tồi rồi, trước đó nàng nhát gan đến mức còn không dám nhìn nữa là.

Nàng tò mò nhìn trộm thế giới này, đồng thời mỗi giờ mỗi khắc đều đang thử tiếp nhận thế giới này.

Nhưng mà trước lúc này, nàng vẫn cần có chỗ dựa mạnh mẽ, che ở phía trước nàng. Chỗ dựa này chính là ba mẹ, có thể là ông chủ, có thể là Huyên Huyên, cũng có thể là Đào Tử...

Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi của Uyển Uyển vang lên.

Uyển Uyển lập tức luống cuống tay chân lấy điện thoại di động ra, sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh.

Hà Tứ Hải mỉm cười nhìn nàng, lộ ra ánh mắt khích lệ.

Uyển Uyển hít sâu một hơi, sau đó duỗi ngón tay ra ấn vào nút mà lần trước Hà Tứ Hải dạy mình.

Nhưng vào lúc này, điện thoại lại tắt rồi.

Ạch...

Uyển Uyển cảm thấy rất oan ức, mình thật vất vả mới lấy hết dũng khí, sao lại tắt đi cơ chứ?

"Được rồi, nhất định sẽ gọi lại thôi mà." Hà Tứ Hải an ủi.

Số điện thoại này chỉ có vợ chồng Lâm Kiến Xuân biết, điện thoại khẳng định là bọn họ gọi tới, không gọi được, nhất định sẽ gọi lại.

Quả nhiên, lời vừa mới vừa dứt, điện thoại di động lại vang lên, lần này Uyển Uyển không do dự chút nào, đưa tay nhấn xuống.

"Oa ~, là ba ba sao? Hi hi... Con là Uyển Uyển, chính con nghe điện thoại nha..."

Hà Tứ Hải giơ ngón cái với nàng.

Đào Tử liếc mắt nhìn về phía sau, sau đó thấy một ông lão lại đây, đang nhìn lướt qua trên chỗ bán hàng của nàng.

Đào Tử lập tức quay đầu nói: "Ông cụ, ông có muốn mua đồ hay không, rất tốt, rất tuyệt nha."

"Có những gì đó?" Ông lão nghe vậy thì dừng lại hỏi.

"Bóng đèn nhỏ, sáng giống như là mặt trời."

Đào Tử lập tức cầm lấy một cái bóng đèn tiết kiệm năng lượng từ trên chỗ bán hàng, đặt ở trên đầu mình, biểu thị chính mình đang phát sáng.

Cửa hàng sửa chữa bán tạp hoá, ngoại trừ một ít nông cụ đơn giản thì lượng tiêu thụ của mấy vật phẩm giống như bóng đèn thực ra cũng khá.

"Giống mặt trời, vậy bao nhiêu W vậy?" Ông lão cười hỏi.

Đào Tử nghe vậy thì lấy bóng đèn xuống từ trên đầu, nghi hoặc mà liếc mắt nhìn, "Không có ngói."

Nàng biết ngói, trên nóc nhà có ngói, còn có một lần cà rốt bay lên ngói trên nóc nhà liền không lấy được.

"Không có ngói?" Ông lão đầu nghe vậy thì nở nụ cười.

"Là 5 W." Hà Tứ Hải ở bên cạnh vội vàng nói.

Nông thôn vì tiết kiệm điện, bình thường đều là dùng bóng đèn có công suất nhỏ, số W càng lớn thì sẽ càng không dễ bán.

"Một cái bao nhiêu tiền?"

Đào Tử nghe vậy lập tức theo bản năng mà muốn duỗi bàn tay nhỏ của nàng ra.

Hà Tứ Hải vội vàng giành nói: "Tám tệ."

Đào Tử thu bàn tay nhỏ bé về, nhìn chằm chằm ngón tay một chút, còn đang suy nghĩ tám tệ là bao nhiêu tiền, ngón tay có đủ tám cái hay không.

"Vậy lấy cho tôi một cái đi." Ông lão nói.

"Được rồi." Hà Tứ Hải vội vàng đáp một tiếng.

Đào Tử nghe vậy, cũng không quan tâm đến đầu ngón tay của nàng nữa, ngẩng đầu nhìn ông lão rồi nói: "Ông lão, một cái thật ít nha, ông mua thêm một cái nữa đi."

Ông lão nghe vậy thì cười nói: "Bóng đèn lại không thể ăn, ông mua nhiều như vậy làm gì?"

"Ừm..., ông sẽ có hai cái mặt trời nha." Đào Tử suy nghĩ một chút rồi nói.

Đồng thời còn duỗi bàn tay ra hiệu chữ V, nàng biết hai là như thế nào đó nha.

"Ha ha." Ông lão cười vui vẻ.

"Được, lại lấy cho ông một cái mặt trời nữa."

Sau khi ông lão trả tiền, lấy đi hai cái bóng đèn, Hà Tứ Hải liền giơ ngón cái với Đào Tử.

Đào Tử trở tay chống nạnh, đắc ý ngước cổ.

"Hừ, con siêu lợi hại đây."

"Vậy nhớ không ngừng cố gắng, kiếm thêm chút tiền, lát nữa ba sẽ mang con và Uyển Uyển đi mua đồ ăn."

Đào Tử nghe vậy thì tinh thần lại càng tỉnh táo hơn.

Lập tức điều chỉnh cổ họng rồi dùng sức thét to.

"Bán đồ, bán đồ, bán đồ nha, mua xong có đồ ăn nha..."

Hà Tứ Hải: "..."

Uyển Uyển lúc này cũng gọi điện thoại xong.

Nhìn Đào Tử thét to, trong mắt tràn đầy ước ao.

Nàng có lòng muốn học dáng vẻ của nàng, nhưng mà há miệng lại là không hét lên được.

Đúng lúc này, nàng nhìn thấy một ông chú "Quỷ" đang đi về phía bọn họ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment