“Tiếp dẫn giả đại nhân, vợ của tôi đã tới từ sáng sớm.” Hà Vinh Nguyên đi tới, mặt đầy sự vui vẻ mà nói.
“Sớm như vậy mà đã tới rồi sao.” Hà Tứ Hải thuận miệng nói một câu.
“Đúng vậy, hôm nay là ngày họp chợ, Thu Hà cũng đúng lúc mang một ít đồ đến chợ phiên bán.” Hà Vinh Nguyên nói.
Hà Tứ Hải nghe thấy vậy có chút bừng tỉnh.
“Vậy bây giờ ông muốn đi gặp bà ấy không?” Hà Tứ Hải hỏi.
Hà Vinh Nguyên nghe nói vậy vốn dĩ bởi vì có thể gặp được vợ, cực kỳ vui sướng chạy tới, nhưng lúc này Hà Tứ Hải vừa hỏi, lại bắt đầu do dự.
Nhìn thấy dòng người đi tới đi lui trên đường, đây không phải là thời điểm thích hợp để gặp mặt.
“Buổi trưa, ngài xem có được không?” Hà Vinh Nguyên do dự một chút sau đó hỏi.
“Tôi không có vấn đề gì cả.”
Có Uyển Uyển ở đây, về Hợp Châu muộn một tí cũng không sao, chẳng qua là thời gian chớp mắt.
“Cảm ơn.” Hà Vinh Nguyên nghe thấy vậy lại vui mừng hớn hở rời đi.
Hà Tứ Hải hiểu được tâm trạng của ông ta, có lẽ là vì lập tức được gặp mặt vợ, tâm trạng kích động quá.
“Em đi giúp Đào Tử cùng nhau bán đồ đi.” Hà Tứ Hải thu hồi ánh mắt, nói với Uyển Uyển đang ngồi xổm bên cạnh.
Đào Tử lại chào mời một khách hàng, đang cật lực chào hàng một thùng đựng nước bằng nhựa.
Vì để chứng minh cái thùng rất lớn, rất chắc chắn, có thể đựng rất nhiều, cô tự mình chui vào trong…..
Bây giờ lại chui ra không được, làm cho cô mùa hàng bị chọc cười đến nỗi cười lớn haha, khiến cho không ít người đến vây xem.
Uyển Uyển nghe thấy vậy, nhìn đoàn người, có chút sợ hãi mà co người lại.
“Anh cùng em qua đó.” Hà Tứ Hải đưa tay ra.
Uyển Uyển đặt bàn tay nhỏ vào lòng bàn tay hắn, nở một nụ cười tươi, cô không còn căng thẳng như vậy nữa.
Hà Tứ Hải đi qua, bế Đào Tử từ trong chiếc thùng ra.
Đào Từ hiện tại không có tâm trạng quản những chuyện này, sau khi ra được lập tức nói với người phụ nữ mua hàng: “Cô à, con nói rồi mà, con có thể chui vào được mà.”
“Haha, cô biết rồi, cô mua, cô mua còn không được sao?” Người phụ nữ mua hàng đó cười nói.
“Vậy cô muốn mua mấy cái?” Đào Tử hỏi một cách hưng phấn.
“Ờ.., còn phải mua mấy cái?”
“Một cái là được rồi, tôi giúp chị lấy.” Hà Tứ Hải ở bên cạnh vội vàng nói.
“Chỉ một cái thôi sao?” Đào Tử có chút thất vọng.
Sau đó quay đầu nói với đám người đang vây quanh xem: “Chú ơi, cô ơi, ông ơi, bà ơi, mọi người cũng mua đồ đi.”
“Được thôi, được thôi.” Mọi người lần lượt cười nói.
Đào Tử: (⊙?⊙)
Mọi người lần lượt từ trên quầy hàng người này lấy một cái, người kia lấy một cái, Đào Tử đã bị dọa cho hết hồn.
Hà Tứ Hải liếc mắt một cái khẽ nhếch miệng, mắt mở tròn xoe nhìn Đào Tử, quay đầu vội vàng chào hỏi khách và thu tiền.
Đợi khách đi hết, trên quầy hàng đã bán sạch, ngay cả hai cây gậy thông bồn cầu, cũng được bán sạch.
“Tứ Hải, con thực sự rất lợi hại, nhanh như vậy đã bán hết rồi?” Trương Lục Quân đi tới, nhìn thấy quầy hàng trống trơn, cũng vô cùng ngạc nhiên.
Nói thật thì, những dụng cụ nông nghiệp và đồ dùng hàng ngày này, lượng tiêu thụ thật sự không hề tốt, suy cho cùng một cái có thể dùng đến mấy năm, làm gì có ai ngày nào cũng đổi?
“Không phải con, đều là Đào Tử bán.” Hà Tứ Hải chỉ vào Đào Tử đang đứng kế bên.
Đào Tử lập tức trở tay chống nạnh, bụng phình to lên, mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
“Con mới không có kiêu ngạo.” Cô nói.
“Đúng, đúng, xin con khi nói mấy câu này, mắt đừng có mà ngước lên trời.”
Hà Tứ Hải đưa tay ra ấn đầu của cô xuống.
Đào Tử không hài lòng đỡ lấy tay của hắn.
Thật mất hứng, con có chưa đắc ý xong nữa.
“Đi thôi, anh đứa mấy đứa đi mua đồ.” Hà Tứ Hải nói.
“Được thôi.” Đào Tử lập tức không còn xù lông nữa, ngoan ngoãn nắm lấy tay của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải thuận tay đem thùng đựng tiền thu được đưa cho Trương Lục Quân.
“Đưa cho bố làm gì, con cầm đi, đưa mấy đứa nhỏ đi mua đồ.”
“Con có tiền, hơn nữa, làm gì có ai nai theo cái thùng đi mua đồ.”
“Haha, nói cũng đúng.” Trương Lục Quân cười rồi nhận lấy.
Sau đó thuận tay tiện tay lấy ra hai đồng tiền lẻ từ trong thùng, đưa cho Đào Tử và Uyển Uyển mỗi người một đồng.
“Cầm lấy đi mua cái gì ăn đi.”
Uyển Uyển và Đào Tử: (*^▽^*)
“Cảm ơn ông ạ.”
“Ngoan, đi đi, đi dạo đi.” Trương Lục Quân cười tít cả mắt.
Sau đó nhìn Hà Tứ Hải đưa Đào Tử và Uyển Uyển rời đi, lúc này mới xoay người quay về tiệm.
Nhìn thấy vợ đứng ở cửa nhìn ngó xung quanh.
Trong lòng thở dài, sau đó đi tới nói: “Tiểu Chu cũng đã buông xuống rồi, em cũng đừng luôn để trong lòng nữa.”
“Làm sao không nhớ được?” Dương Bội Lan thở dài một hơi thật sâu, tràn ngập sự áy náy.
Hà Tứ Hải tha thứ cho bà, nhưng bản thân bà lại không thể tha thứ cho mình.
… …
“Ba ba, mua cái này, mua cái này…” Đào Tử hưng phấn nói, nhìn cái gì cũng muốn mua.
“Không được, con đã mua quá nhiều rồi.” Hà Tứ Hải lắc đầu từ chối.
“Con không cần tiền của ba, con tự mua.” Đào Tử đắc ý nói.
“Vậy cũng không được, trẻ con không được tiêu tiền bừa bãi.” Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử nghe thấy vậy ngẩng đầu nhìn Hà Tứ Hải, thấy Hà Tứ Hải cực kỳ nghiêm túc.
Đào Tử thở dài một hơi thật sâu, “Người lớn thật phiền phức, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, em rất muốn lớn thật nhanh.”
“hiahia…” Uyển Uyển đứng ở kế bên vui vẻ.
Cô không mua gì cả, đều là Đào Tử mua, cô phụ trách ở phía sau ăn.
“Đợi đến khi em trưởng thành rồi, em liền không muốn như vậy nữa.” Hà Tứ Hải xoa xoa đầu của cô nói.
Đào Tử nghi hoặc mà chớp chớp đôi mắt to.
Trong lòng nghĩ người lớn thật kỳ lạ, cô trưởng thành rồi, có phải cũng sẽ trở thành người lớn kỳ lạ không?
“Đi thôi, chúng ta qua bên kia xem xem.” Hà Tứ Hải đột nhiên chỉ về quầy hàng bán đồ phụ kiện ở phía trước.
Ở quầy hàng này bán một ít đồ nhỏ nhỏ như là gương soi, dây thun, kẹp tóc, nhìn có vẻ rất tinh xảo.
“Hai đứa xem xem có thích cái nào không, mỗi người chọn một cái mà mình thích.” Hà Tứ Hải nói.
Sau đó cười với với cậu bé đứng bên cạnh chủ quầy hàng.
Chính là Hà Phi Trì con trai của Hà Vinh Nguyên.
Mà chủ quầy hàng chính là mẹ cậu bé Đào Thu Hà.
Đào Thu Hà năm nay có lẽ chỉ hơn bốn mươi tuổi, nhưng nhìn cứ như hơn năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, dáng người hơi mập.
Ánh mắt có lẽ không tốt lắm, luôn thích nheo mắt nhìn người khác.
“Xin chào.”
Hà Phi Trì cười chào hỏi với Hà Tứ Hải.
Cậu biết Hà Tứ Hải là con trai của thím Dương, cũng biết chuyện Hà Tứ Hải đi lạc.
Cho nên nhìn thấy Hà Tứ Hải thì có một cảm giác thân thiết kỳ lạ, có lẽ giống nhau đều có cuộc đời chật vật, có một loại cảm giác đồng bệnh tương lân.
Đương nhiên đây chỉ là cách nghĩ của một mình Hà Phi Trì.
Hà Vinh Nguyên cũng ngồi xổm ở bên cạnh nhìn hai mẹ con.
Đào Tử chọn một dây cột tóc và băng đô cài tóc hình bướm bướm.
Và Uyển Uyển chọn một cái kẹp tóc và một gương mini gập gọn.
Hà Tứ Hải đeo lên, kẹp lên giúp cho hai nhóc con, hai nhóc con lập tức tụ lại trước gương ngắm nghía.
Không thể bên trọng bên khinh, Hà Tứ Hải lại để cho hai nhóc con giúp Huyên Huyên chọn một cái giống như vậy.
Lúc này mới trả tiền xong, dắt hai nhóc con rời đi.
Dạo chơi trên phố xong quay về nhà, chợ cũng sắp tan rồi, rất nhiều người dân bán rau mình trồng đã trở về nhà, chỉ còn lại những người chưa bán hết vẫn đang kiên trì.
Đi ngang qua quầy hàng vừa mới mua đồ phụ kiện, phát hiện mẹ con Hà Phi Trì cũng dọn hàng rồi.
Về đến nhà, quả nhiên Hà Vinh Nguyên đã ở trước cổng đợi hắn.
------
Dịch: MBMH Translate