“Tiểu Trì, mẹ đem cho con gà hầm sứ mà con thích ăn nè.” Đào Thu Hà đem một bọc lớn đồ ăn để xuống.
“Mẹ, lần sau mẹ đừng mua nữa.” Hà Phi Trì rót cho bà cốc nước nói.
“Sao vậy, không phải con thích ăn sao?”
“Con thích ăn nhưng mẹ cũng đâu thể mỗi lần tới đều mua, cứ tiếp tục như vậy, con không thích ăn nữa.” Hà Phi Trì nói.
“Được, vậy lần sau mẹ đến thăm con, thì mua cái khác.” Đào Thu Hà nhận lấy cốc nước ngay lập tức ngước đầu lên uống hết.
Bà đã dậy từ sáng sớm, sau đó vội vàng đến đây, lại bầy sạp ra một buổi sáng, vừa mệt vừa đói.
Hiện tại nơi bọn họ ở, chính là nhà của lão tứ Hà Vinh Tiến.
Nhưng mà hai vợ chồng họ đều đi làm xa, trong nhà chỉ có mỗi mình Hà Phi Trì.
Hà Phi Trì hoàn toàn là kiểu tự sinh tự diệt, học lớp 11 ở trường cấp 3 trên trấn.
Học hành không được tốt, thường xuyên cúp học, không muốn học nữa.
Cậu đã 18 tuổi rồi, cậu cân nhắc có nên ra ngoài làm việc hay không, chỉ cần nuôi sống bản thân, thì có thể chuyển đến ở cùng mẹ.
Nhưng mà những điều này, Đào Thu Hà vẫn chưa biết.
Hà Phi Trì bởi vì những trải nghiệm khi còn bé, tính cách thực sự có chút hướng nội, chuyện gì cũng thích để ở trong lòng.
Đào Thu Hà đặt cốc nước xuống nói: “Để mẹ đi nấu cơm, trong nhà vẫn còn rau chứ?”
Nói xong liền đi xuống bếp.
“Còn, hôm qua con đã đi vườn rau hái về.” Hà Phi Trì nói.
“Vậy thì tốt, con đợi một chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Đào Thu Hà nói xong, cầm lấy gà hầm sứ đặt ở trên bàn đi xuống bếp.
“Mẹ, con giúp mẹ.” Hà Phi Trì đi theo phía sau.
‘Không cần, con làm chuyện của con đi.”
“Con chả có chuyện gì hết.”
“... …”
Hà Vinh Nguyên cầm đèn dẫn hồn, đứng trước cổng, nghe thấy tiếng nói chuyện của hai mẹ con ở trong bếp, tiến lại gần, vậy mà lại có chút sợ sệt.
Cúi đầu nhìn đèn dẫn hồn trong tay, ông biết, gặp được tiếp dẫn giả đại nhân là cơ duyên to lớn của ông, cũng là cơ hội cuối cùng của ông.
“Thu Hà, Tiểu Trì…” Hà Vinh Nguyên thở nhẹ một tiếng nói.
“Ấy, ai đến vậy, hình như có người đang kêu?” Đào Thu Hà đang nấu ăn trong bếp nói với Hà Phi Trì.
Hà Phi Trì nghe thấy vậy, bỏ công việc trong tay xuống, lắng tai nghe kỹ lại.
“Thu Hà, Tiểu Trì…”
“Có người đến thật, con ra ngoài xem thử.” Hà Phi Trì bỏ công việc trong tay xuống, xoay người đi ra khỏi bếp.
Hà Phi Trì đi vào phòng khách, nhìn thấy Hà Vinh Nguyên cầm đèn lồng đứng ở phòng khác, cảm thấy rất quen mắt, nhưng nhớ không ra là ai.
Lúc mà Hà Vinh Nguyên mất cậu mới hai tuổi, tuy trong nhà có hình của Hà Vinh Nguyên, nhưng cũng chỉ có mấy tấm, hơn nữa làm gì có ai ngày nào cũng cầm lấy xem.
“Ông là?” Hà Phi Trì nghi ngờ hỏi.
“Tiểu Trì…” Hà Vinh Nguyên kích động bước lên trước một bước.
Khi nhìn thấy ánh mắt xa lạ của Hà Phi Trì, lại đứng sững lại.
“Tiểu Trì? Ai đến thế?” Đào Thu Hà ở trong bếp không nghe thấy động tĩnh, thế là lớn tiếng hỏi.
Sau đó đi từ trong bếp ra.
“Là…ai…..” Đào Thu Hà nhìn thấy Hà Vinh Nguyên thì sững người.
Không phải không nhận ra, mà là không dám tin.
Hà Vinh Nguyên đã mất nhiều năm rồi, cho dù không mất, cũng không trẻ như vậy.
“Thu Hà.”
Hà Vinh Nguyên mở miệng gọi một tiếng, cách xưng hô quen thuộc, khiến cho ký ức ghi nhớ trong đầu đã sắp quên đi của Đào Thu Hà hiện lên trở lại.
“Là tôi, Hà Vinh Nguyên.”
“Vinh Nguyên? Đây…đây không thể nào được?” Đào Thu Hà để lộ ra dáng vẻ khó tin.
Mà Hà Phi Trì đứng ở bên cạnh nghe bà gọi Hà Phi Nguyên, cuối cùng cũng nhớ ra.
“Bố tôi mất lâu rồi, rốt cuộc ông là ai?” Hà Phi Trì nghi ngờ hỏi.
Sau đó vương tay đỡ mẹ ngồi xuống ở bên cạnh.
Đào Thu Hà dường như là hạ đường huyết, cả người bủn rủn không có chút sức lực.
Bà nhìn chằm chằm Hà Vinh Nguyên, dường như muốn tìm ra những cái khác với trong ký ức của bà.
Nhưng không chỉ không phát hiện bất kỳ chỗ nào không giống, ngược lại khiến cho ký ức vốn mơ hồ càng thêm rõ ràng hơn chút.
“Ông, ông không phải đã chết rồi sao?” Đào Thu Hà hỏi với giọng điệu run rẩy.
Hà Vinh Nguyên gật gật đầu.
Hà Phi Trì nghe thấy thế để lộ ra thần sắc lo lắng, nắm chặt lấy cánh tay Đào Thu Hà.
“Đừng sợ…” Đào Thu Hà vươn tay vỗ vỗ nhẹ lưng của cậu.
“Ông ấy đã biến thành quỷ, vậy cũng là bố con.” Đào Thu Hà an ủi nói.
Lúc trước Hà Vinh Nguyên thường xuyên cãi nhau với bà, nhưng thật sự không có gì nói với đứa con trai này.”
Nếu không thì cũng không vì con, hai năm không đi làm xa.
“Mẹ con nói đúng, bố làm sao có thể hại con được.” Hà Vinh Nguyên cười nói.
Đào Thu Hà liếc nhìn ông một cái, mặt đầy nghi ngờ, thực ra bà không hoàn toàn tin lờ của Hà Vinh Nguyên.
“Tôi thấy ông không giống dáng vẻ của quỷ.” Đào Thu Hà nhìn cái bỏng trên mặt đất nói.
“Tôi không biết ông là người gì, hai mẹ con tôi không phải là người có tiền, ông không cần thiết phải tốn tâm tư để lừa chúng tôi?” Đào Thu Hà nói tiếp.
Hà Vinh Nguyên nghe vậy cười khổ.
Ông đã tưởng tượng rất nhiều cách thức gặp mặt.
Ôm nhau khóc lóc, xúc động ôm chầm lấy nhau, thậm thí mắng ấm lên…..
“Đây là đèn dẫn hồn của tiếp dẫn giả đại nhân, có chiếc đèn này, hai người mới có thể nhìn thấy tôi.” Hà Vinh Nguyên cười khổ nói.
Sau đó đặt chiếc đèn trong tay lên bàn, lùi về phía cửa.
Rời khỏi phạm vi chiếu sáng của đèn dần hồn, Hà Vinh Nguyên giống như là bọt nước trong chốc lát biến mất bặt vô âm tín.
“Hả?”
Đào Thu Hà và Hà Phi Trì kinh ngạc vô cùng.
Sau đó hai người quay đầu nhìn đèn lồng trên bàn.
Đúng lúc này, Hà Vinh Nguyên lại lần nữa xuất hiện trước mặt họ, đi về phía họ.
Đào Thu Hà kinh ngạc đứng bật dậy.
Sau đó sắc mặt tràn đầy kích động hỏi: “Thật sự là ông sao?”
“Là tôi.” Hà Vinh Nguyên gật gật đầu.
“Lần cuối cùng, bởi vì chuyện gì, mà tôi với ông cãi nhau nhỉ?”
“Bởi vì bà không nỡ cho Tiểu Trì dùng tã lót, tự mình làm một ít vải vụn, tôi cảm thấy không tốt cho da.”
“Vậy không phải là do không có tiền sao? Có thể tiết kiệm được nhiêu thì hay bấy nhiêu.” Đào Thu Hà lẩm bẩm nói.
“Bây giờ bà tin tôi là Hà Vinh Nguyên rồi chứ?” Nhìn thấy vợ ở trước mặt, Hà Vinh Nguyên cười hỏi.
Đào Thu Hà khẽ gật gật đầu, sau đó ngơ ngác nhìn ông một hồi.
Lẩm bẩm nói: “Ông sao lại còn trẻ như vậy?”
Sau đó lại cúi đầu nhìn mình, sắc mặt buồn chán nói: “Tôi đã già thành như này rồi.”
“Nếu tôi còn sống, cũng giống như bà thôi.” Hà Vinh Nguyên nói.
“Vậy ông sao…sao lại quay về?” Đào Thu Hà ngữ khí run rẩy hỏi.
“Mấy năm nay, tôi chưa từng rời đi, chỉ có điều gặp được tiếp dẫn giả đại nhân, ngài ấy cho tôi mượn đèn dẫn hồn này, hai người mới có thể gặp được tôi.” Hà Vinh Nguyên vẻ mặt có chút ảm đạm nói.
Mấy năm nay những khổ sở, ủy khuất mà vợ và con trai phải chịu, ông đều tận mắt thấy, nhưng lại không thể giúp gì, cái sự bế tắc bất lực không làm được gì, thật sự rất là đau khổ.
Có lúc ông nghĩ, chi bằng quay lại Minh Thổ cho rồi, mắt không thấy, tim không đau, nhưng lại không nỡ…
Đào Thu Hà nghe nói vậy, kinh ngạc mà nhìn Hà Vinh Nguyên.
Đào Thu Hà không trả lời, mà lại gào khóc thảm thiết.
Dường như là đem hết những ủy khuất phải chịu trong những năm qua, tất cả đều trút ra hết.
“Đã chết rồi, thì đừng quay về nữa….” Đào Thu Hà nói.
------
Dịch: MBMH Translate