Đào Thu Hà sắp ngất đi vì khóc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Đã chết rồi, thì đừng quay về nữa….”
“Mẹ.” Hà Phi Trì ở bên cạnh khẽ gọi một tiếng.
Nói thật, cậu thật sự rất vui, có thể gặp được gặp mặt người cha sinh ra mình.
Hà Vinh Nguyên thực sự hiểu rõ tại sao Đào Thu Hà lại nói như vậy.
Trong lúc bà khó khăn nhất, đau buồn nhất, bất lực nhất ông không xuất hiện.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện lúc mà bà sắp lãng quên….
“Tôi…bởi vì tâm nguyện chưa hoàn thành, cho nên không đến được Minh Thổ…” Hà Vinh Nguyên ấp a ấp úng nói.
Đào Thu Hà nghe nói vậy lau nước mắt hỏi: “Ông có tâm nguyện gì chưa hoàn thành.”
“Cái gì?” Hà Vinh Nguyên sững người một lúc rồi hỏi.
Chủ yếu là trước và sau Đào Thu Hà có sự tương phản quá lớn.
“Tô nói, ông có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?” Đào Thu Hà lau hết nước mắt trên mặt, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
Nếu không đôi mắt của bà vẫn sưng đỏ, ai cũng sẽ không cảm thấy bà vừa mới khóc.
“Tôi…tôi có một số lời muốn nói với bà và Tiểu Trì.” Hà Vinh Nguyên nói.
“Tâm nguyện hoàn thành, ông sẽ đến Minh Thổ sao?” Đào Thu Hà hỏi.
Hà Vinh Nguyên gật gật đầu.
Đào Thu Hà sững người đứng ở đó, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Hà Phi Trì đứng ở bên cạnh có chút lo lắng khẽ gọi một tiếng.
Đào Thu Hà nghe thấy vậy lắc lắc đầu.
Sau đó nói: “Con nói chuyện với bố con đi, mẹ đi…mẹ đi nấu cơm.”
Nói xong xoay người đi xuống bếp.
“Mẹ?”
Hà Phi Trì gọi bà, bà giả lơ không nghe, đi thẳng xuống bếp.
Hà Phi Trì cũng bất đắc dĩ xoay đầu lại, nhìn Hà Vinh Nguyên đứng ở bên cạnh muốn nói gì đó.
Hà Phi Trì thoáng cảm thấy có chút không tự nhiên, lúc Hà Vinh Nguyên mất, cậu còn quá nhỏ, không có quá nhiều ký ức, hoàn toàn có thể nói là một người xa lạ.
“Tiểu Trì.” Hà Vinh Nguyên gọi một tiếng.
Suy cho cùng tuy ông là quỷ, nhưng lại luôn chứng kiến Hà Phi Trì trưởng thành, đối với cậu không thể quen thuộc hơn.
“Bố…bố ngồi đi.” Hà Phi Trì phản ứng, vội vàng kêu Hà Vinh Nguyên ngồi xuống.
Hà Vinh Nguyên cũng không khách sáo, trực tiếp ngồi xuống.
“À…vâng.” Hà Phi Trì có chút không tự nhiên ngồi xuống.
“Lúc trước bố đã từng nói, thực ra những năm qua, bố vẫn luôn theo sau mẹ con con…” Hà Vinh Nguyên nói.
Hà Phi Trì quay đầu lại một cách không tự nhiên, ai trong độ tuổi dậy thì chẳng làm qua mấy chuyện ngu ngốc, nhưng có một số chuyện ngu ngốc chỉ có thể bản thân mình biết, bố mẹ cũng không được.
Hà Vinh Nguyên có lẽ nhìn ra gì đó.
Cười haha vỗ vỗ lên bả vai Hà Phi Trì, “Đừng để ý những chuyện này, đều trải qua như vậy, rõ ràng con đã trưởng thành.”
“b…..” gò má Hà Phi Trì đỏ chót, muốn gọi một tiếng ba, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Nhưng cái khoảng cách vô hình giữa hai người dường như đã được kéo lại gần.
“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, thực sự có thể chứng kiến con trưởng thành, bố đã mãn nguyện lắm rồi.” Hà Vinh Nguyên nói một cách sâu xa.
“Bố…lúc trước bố nói, có lời muốn nói với con?” Hà Phi Trì do dự một chút rồi hỏi.
Hà Vinh Nguyên gật gật đầu, sau đó bắt đầu nói: “Con biết không, bà nội sinh ra 4 người anh em tụi bố, năm đó nhà chúng ta rất nghèo…”
“Dạ, con biết, bây giờ cũng không giàu.” Hà Phi Trì gật gật đầu.
Hà Vinh Nguyên: “...”
“Bố tiếp tục, bố tiếp tục…” Hà Phi Trì chế giễu nói.
“Bởi vì nhà nghèo, cho nên anh em bọn bố mười mấy tuổi đã ra ngoài làm việc kiếm sống, bố từng bưng bê, bốc vác xi măng, từng học nghề…, thậm chí muốn có cơm ăn, bố rất cố gắng làm việc, tưởng rằng như vậy có thể kiếm được nhiều tiền, sống thật tốt, thực tế không hề như vậy, bố không đi học, không biết chữ, chỉ có thể làm việc khổ, việc cực, lại chỉ kiếm được ít tiền nhất.
“Cho nên, chuyện bố muốn nói với con là, bảo con học hành chăm chỉ?” Hà Phi Trì khẽ cau mày, ngắt lời ông, cậu rất ghét giáo điều.
Nhưng Hà Vinh Nguyên bất ngờ lắc lắc đầu.
“Con đã giỏi hơn bố rất nhiều, ít nhất cũng đã lên cấp 3, bố biết con không thích học, nhưng không sao, bố hy vọng con có thể học một môn thủ công mỹ nghệ, có tay nghề sau này không lo không có cơm ăn.
Hà Phi Trì nghe thấy vậy vô cũng bất ngờ, “Bố không hy vọng con học hành chăm chỉ, sau đó thi đỗ vào một trường đại học sao?”
“Bố đương nhiên hy vọng, nhưng không phải là hoàn toàn, cái bố càng hy vọng đó là, con có thể sống tốt. không cần vì chuyện của bậc cha chú mà ảnh hưởng đến con, con sống là vì chính con, không phải vì ai khác, con người trên thế giới này đi qua được khó khăn không dễ dàng gì, cho nên con phải sống thật rực rỡ, ít nhất cái con tự cho rằng là rực rỡ, nếu không ý nghĩa của sự sống ở đâu chứ?”
“Vậy cuộc đời bố sống có rực rỡ không?” Hà Phi Trì đột nhiên hỏi ngược lại.
Hà Vinh Nguyên nghe thấy vậy bật cười lớn.
“Tuy đời này của bố rất ngắn, cũng không giàu có gì, nhưng bố có thể nói với tất cả mọi người một cách tự tin rằng, đời này của bố sống rất rực rỡ.”
“Tiểu tử thối, rực rỡ không chỉ là cuộc sống tốt, bố từng nghèo, từng đau, từng cười, từng khóc, từng tức giận…từng uất ức, nhưng đó mới là cuộc đời, nếu như cuộc đời đều êm đềm như biển rộng, vậy thì còn ý nghĩa gì?
“Cho nên con đừng sợ, cũng đừng mơ màng, làm những việc con muốn làm, chỉ cần không trộm cắp phạm pháp, bố đều ủng hộ con, đây là cuộc đời của con, hãy sống đời rực rỡ.”
“Bố nói bố không có ăn học, nhưng những lời này nói ra rất có trình đồ.” Hà Phi Trì nói.
Hà Vinh Nguyên nghe vậy, mặt nở nụ cười nói: “Sau khi bố chết, bố cũng từng hận, từng đau buồn, từng mơ màng, nhưng khi bố nhìn thế giới này ở một góc độ khác, bố hiểu ra rất nhiều đạo lý, nhưng trí nhớ của quỷ đều không được tốt, rất nhiều chuyện rất nhanh đã quên mất.”
“Nhưng duy nhất những câu nói này, bố đã ghi nhớ, có lẽ do bố nghĩ ra, có lẽ do bố nghe được từ chỗ khác, nhưng bố cảm thấy rất có đạo lý, bố muốn nói cho con nghe.”
“Vậy bố hận chú Tư không?” Hà Phi Trì lại hỏi.
“Lúc trước hận, bây giờ thì không, chú ấy chẳng qua chỉ là một phần trong cuộc sống rực rỡ của bố. Duy nhất có một điều đáng tiếc đó là, cuộc đời của bố có chút ngắn ngủi.” Hà Vinh Nguyên nói với vẻ tiếc nuối.
“Cảm…cảm ơn…bố…”
Hà Phi Trì lắp ba lắp bắp, cuối cùng kêu một tiếng bố.
Hà Vinh Nguyên nở một nụ cười hạnh phúc: “Biết bao nhiêu năm rồi, cuối cùng lại nghe con kêu một tiếng bố, cuộc đời rực rỡ của bố lại vẽ lên một dấu chấm viên mãn.”
“Ăn cơm thôi.” Đào Thu Hà trầm mặt, bưng ra hai đĩa đồ ăn từ trong bếp.
“Ông có thể ăn cơm không?” Bà lại nhìn Hà Vinh Nguyên.
Hà Vinh Nguyên cười lắc đầu, “Tôi không ăn cơm được, Thu Hà, tôi có mấy lời muốn nói với bà.”
“Tôi không muốn nghe.” Đào Thu Hà bưng đồ ăn đặt lên bàn, hét lớn, vẻ mặt vô cùng kích động.
“Mẹ” Hà Phi Trì vội vàng đỡ bà đứng vững.
“Tôi muốn nói với bà một tiếng, xin lỗi.” Hà Vinh Nguyên mặt lộ ra vẻ đau thương nói.
“Xin lỗi?” Đào Thu Hà rơi nước mắt lầm bầm, nói.
Sau đó nhoẻn miệng cười: “Tôi cần câu xin lỗi này của ông sao?”
Lúc này bên cạnh lóe lên một vệt sáng.
“Thu Hà…” Hà Vinh Nguyên gọi một tiếng.
Đào Thu Hà nghe thấy vẫn ngẩng đầu nhìn ông.
“Tôi phải đi rồi.” Hà Vinh Nguyên nở một nụ cười với bà, tuy cười có chút khó coi.
Đào Thu Hà run rẩy, vương tay sờ lên gò má của ông.
Ông vẫn trẻ như vậy, nhưng tay của bà lại vừa thô vừa rổ.
“Ông nói ông, chết rồi thì thôi, làm gì mà phải gặp mặt?” Đào Thu Hà vẻ mặt ôn hòa nói.
“Tôi không buông bỏ hai người được.” Hà Vinh Nguyên nói, sau đó biến mất trong vệt sáng.
Nhìn thấy trước mặt trống trơn, tất cả cứ như là nằm mơ.
Đào Thu Hà lẩm bẩm nói: “Bây giờ ông buông được rồi, đi thanh thản, chúng tôi khi nào mới có thể buông xuống?”
“Mẹ.” Hà Phi Trì ở bên cạnh có chút lo lắng gọi một tiếng.
“Ăn cơm đi.”
Đào Thu Hà nói với vẻ mặt bình thản, ai cũng không biết bà đang nghĩ gì.
------
Dịch: MBMH Translate