Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 434 - Chương 434: Chú Mèo Mướp Đáng Yêu

Chương 434: Chú Mèo Mướp Đáng Yêu Chương 434: Chú Mèo Mướp Đáng Yêu

“Còn sớm như vậy mà các con về rồi sao?” Bà nội lưu luyến không nỡ nhìn Hà Tứ Hải nói.

“Bà ơi, không còn sớm nữa, ngày mai Đào Tử còn phải đi học nữa.” Hà Tứ Hải nói.

“Bà cố, hôm qua giáo viên khen thưởng con một bông hoa hồng.” Đào Tử ở bên cạnh nói một cách hào hứng.

“Là ngày hôm kia chứ? Vả lại sao con lại không nói với ba?” Hà Tứ Hải đính chính lại.

“Hừ, con không nói với ba đâu?” Đào Tử ngước cổ kiêu ngạo nói.

“Tại sao vậy, con nói như vậy, anh rất buồn đó.” Hà Tứ Hải làm ra dáng vẻ thương tâm.

“Được rồi, được rồi, em nói với anh vậy, anh đừng buồn.” Đào Tử vội vàng nói.

“Vậy em nói đi.”

“Bởi vì giáo viên nói giành được 10 bông hoa hồng, thì có thể đổi lấy một món quà, con muốn đổi một món quà tặng cho baba, cho baba một bất ngờ.” Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải nghe nói vậy vô cùng cảm động.

“Vậy thì phải cảm ơn con rồi, nhưng con cố gắng như vậy, đến lúc đó thì đổi lấy một thứ mà con thích đi, khen thưởng cho bản thân.” Bàn tay Hà Tứ Hải khẽ vuốt trán cô nói.

“Nhưng mà, bây giờ con có mấy bông hoa hồng rồi?” Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.

Đào Tử nghe thấy, lại giơ lại giơ ngón tay của cô ra, bắt đầu đếm.

Bởi vì Đào Tử ngắt lời, bà nội cũng không còn nhắc chuyện còn sớm mà đã về.

“Bà nội, con là thần tiên, tới lui về rất thuận tiện, sau này con sẽ thường xuyên đến thăm bà.” Hà Tứ Hải nói.

“Được rồi, được rồi.” Bà nội nghe thấy thế rất vui.

Sở dĩ Hà Tứ Hải không nói để bà nội đi Hợp Châu, là vì bây giờ thời tiết ở Hợp Châu lạnh, sợ bà đến rồi không thích ứng được, đợi thời tiết ấm lên một chút rồi tính sau.

Lúc này Trương Lục Quân và Dương Bội Lan ôm mấy túi hàng lớn đi ra.

“Hai người làm gì vậy?”

“Đều là một ít đồ ở nhà, con mang về đó ăn.” Trương Lục Quân nói.

Dương Bội Lan ở bên cạnh yên lặng gật đầu.

“Không cần đâu ạ, bố mẹ giữ lại ăn, hơn nữa con cũng không thường nấu cơm.” Hà Tứ Hải lắc đầu từ chối thẳng.

“Những thứ này đều là nhà tự trồng, so với…”

“Được rồi, không cần nói nữa, con đều đem những thứ ban sáng Đào Tử mua.”

Hà Tứ Hải ngắt lời Trương Lục Quân, nhận lấy một túi đồ từ trong tay Dương Bội Lan.”

Bên trong đều là đồ ăn vặt Đào Tử mua ở chợ.

“Đi thôi.” Hà Tứ Hải gọi Uyển Uyển đang đứng bên cạnh một tiếng.

“Tạm biệt bà cố, tạm biệt ông, tạm biệt bà.” Đào Tử nghe nói vậy lập tức vẫy vẫy tay nói với ba người.

“Tạm biệt.”

Uyển Uyển muốn học theo Đào Tử, nhưng học không được, chỉ có thể vẫy vẫy tay, nói nhỏ.

Sau đó ba người trong chốc lát biến mất trước mặt của bọn họ.

“Hầy, đứa nhỏ này.” Trương Lục Quân thở dài một hơi bất đắc dĩ.

“Được rồi, có gì mà thở dài, mẹ thấy bây giờ như vậy rất tốt.” Bà nội nói.

Sau đó lảo đạo mà quay trở về phòng.

… …

“Ồ, quay về rồi, chị rất lợi hại.” Đào Tử thở dài nói.

“hiahia….”

Nghe Đào Tử khen, Uyển Uyển có chút xấu hổ.”

Hà Tứ Hải đem những thứ mang về, phân thành 3 cái túi, một túi cho Huyên Huyên, một túi cho Uyển Uyển đem về.

Chủ yêu đều là đồ ăn ngọt, nếu như không chia bớt ra, để Đào Tử ăn hết, sớm muộn sẽ trở thành Đào mập mạp.

“Uyển Uyển, đừng cùng Đào Tử chọc Tiểu Bạch nữa, nhanh chóng về nhà đi.” Hà Tứ Hải đưa túi đồ trong tay cho Uyển Uyển.

“em… em…”

Uyển Uyển lại không biết khách sáo là gì, dứt khoát nhận lấy.

“Baba, để chị Uyển Uyển chơi với con một xíu nữa đi.”

“Mai rồi chơi tiếp, hoặc con đi tìm Huyên Huyên đi, sẵn tiện đưa cái này cho Huyên Huyên.” Hà Tứ Hải lấy một túi đồ khác trên bàn đưa cho cô.

“Vâng ạ.’ Đào Tử nghe nói vậy lập tức vui mừng nhận lấy.

“Tạm biệt Đào Tử, tạm biệt ông chủ.”

Uyển Uyển vẫy vẫy tay với Hà Tứ Hải và Đào Tử, sau đó biến mất trước mặt bọn họ.

“Haiz~” Đào Tử đột nhiên thở dài.

“Sao vậy?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Chị Huyên Huyên và chị Uyển Uyển đều rất lợi hại.” Đào Tử nói một cách ngưỡng mộ.

“Con cũng rất lợi hại, con là tuyệt nhất.” Hà Tứ Hải xoa xoa đầu của cô.

“Thật sao?” Đào Tử hỏi.

“Đương nhiên là thật, con nói với baba, con lấy được mấy bông hoa hồng rồi?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Một bông bốn bông, một bông hai hai bông.” Đào Tử nói lớn.

Hà Tứ Hải nhất thời không phản ứng, qua một lúc mới phản ứng, cái mà cô nói là sáu bông.

Rất giỏi, Đào Tử của anh, vậy mà giành được sáu bông hồng hoa, Hà Tứ Hải quả thật còn vui hơn kiếm được một khoản tiền.

… ….

“Con về rồi.” Uyển Uyển xuất hiện ở giữa phòng khách, quen miệng gọi một tiếng.

“Về rồi sao.” Vợ chồng Lâm Kiến Xuân nói.

Nhưng mà lần này không bỏ việc trong tay đến ôm cô.

Bởi vì trên tay họ toàn là bột mì.

“Bố mẹ đang làm gì vậy?” Uyển Uyển lại gần tò mò hỏi.

“Bố mẹ đang gói sủi cảo, buổi tối chúng ta ăn sủi cảo.” Chu Ngọc Quyên nói.

“Sủi cảo?”

Uyển Uyển nghe thấy thế mặt đầy kinh ngạc, cô nhớ sủi cảo, cô rất thích ăn.

“Ý, kẹp tóc rất đẹp, là ai tặng con thế?” Chu Ngọc Quyên chú ý đến chiếc kẹp tóc xinh đẹp trên đầu cô.

“hiahia… …, ông chủ tặng con đó.” Uyển Uyển nói một cách vui vẻ.

Sau đó đưa túi đồ trong tay cho Lâm Kiến Quốc ngồi ở bên cạnh.

“Wow, lại mang đồ ăn ngon về ư?” Lâm Kiến Xuân cố ý hỏi một cách khoa trương.

Trên tay ông toàn là bột mì, chỉ có thể giơ ngón tay út ra, móc lấy túi đồ đặt lên bàn ở bên cạnh.”

“Ngon lắm, ngon lắm đó.” Uyển Uyển đắc ý nói.

“Vậy sao? Vậy đợi gói sủi cảo xong, bố và mẹ nhất định phải thử mới được.” Lâm Kiến Xuân nói.

“Ưm ưm, thử một chút.” Uyển Uyển bộ dáng nghiêm túc, rất buồn cười.

Sau đó vươn tay ra túi áo trước ngực mình móc móc gì đó.

Móc ra chiếc gương tròn gấp gọn mà Hà Tứ Hải mua cho cô.

Sau đó nhón mũi chân, hai tay giơ cao lên trước mặt Chu Ngọc Quyên: “Woa~Woa~”

“Tặng mẹ sao?” Chu Ngọc Quyên ngạc nhiên hỏi.

“Ưm ~ Ưm ~” Uyển Uyển gật gật đầu.

“Ông chủ nói một người có thể mua hai thứ, con mua một chiếc kẹp tóc, mua cho mẹ một chiếc gương xinh đẹp.” Uyển Uyển nói một cách ngây thơ.

Chu Ngọc Quyên nghe thấy vậy, trong chốc lát rơi nước mắt.

Mặc kệ trên ta còn bột mì, trực tiếp ngồi xổm xuống, ôm chặt cô vào lòng mình.”

“Mẹ, mẹ…sao mẹ khóc vậy? Mẹ không thích sao?” Uyển Uyển có chút buồn bã mà hỏi.

“Không, mẹ là quá vui mừng, vui mừng đến mức rơi nước mắt.” Chu Ngọc Quyên buông cô ra, cầm lấy chiếc gương trong tay cô.

“Mẹ rất thích, cảm ơn, cảm ơn bảo bối.” Chu Ngọc Quyên vẻ mặt kích động nói.

Đối với bà mà nói, chiếc gương rẻ tiền này, đều quý giá hơn so với tất cả những trang sức châu báu của bà.

“Ồ, mẹ ngoan, đừng khóc, đừng khóc ~”

Uyển Uyển chủ động ôm bà vào lòng, khẽ vỗ vỗ lưng của bà.

Lúc Uyển Uyển còn nhỏ, mỗi lần buồn bã rơi nước mắt, Chu Ngọc Quyên đều an ủi cô như vậy.

Nghĩ đến những ủy khuất và đau khổ mà những năm nay con gái phải nhận lấy, lại có ai ôm con bé? Ai sẽ ai ủi con bé đây?

Chu Ngọc Quyên không kìm được, gào khóc to lên.

Uyển Uyển có chút luống cuống tay chân, vẻ mặt đầy mờ mịt, tại sao cô càng an ủi, mẹ lại càng khóc to hơn?

“Được rồi, Ngọc Quyên, đừng khóc nữa, em khóc Uyển Uyển cũng buồn theo, con gái mua quà cho em, em nên vui mới phải.” Lâm Kiễn Xuân hiểu tâm trạng của Chu Ngọc Quyên, ngồi bên cạnh mắt đo đỏ an ủi.

“Đúng vậy, em không khóc, em không khóc nữa.” Chu Ngọc Quyên lau nước mắt.

Lau đến mức bột mì đầy mặt.

“Hiahia… mẹ biến thành tiểu mèo mướp rồi.” Uyển Uyển nói.

“Mẹ là đại mèo mướp, con mới là tiểu mèo mướp.” Chu Ngọc Quyên giơ tay sờ nhẹ lên chiếc mũi nhỏ xinh của cô, khiến chóp mũi nàng dính vệt trắng.

“hiahia…Con là tiểu mèo mướp?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment