“Bố, ngày mai bố phải đi cùng bọn con?” La Hoan về đến nhà, nghe La Thiên Chí nói tới chuyện này, cảm thấy hơi bất ngờ.
Hôm qua Ninh Đào Hoa gọi điện cho anh ta, mời người đầu tư là anh ta tham gia lễ Đào Hoa ngày mai.
Nói rằng đây là lễ Đào Hoa có quy mô lớn nhất trong một trăm năm qua, bảo anh ta nhất định phải đi.
Thế là La Hoan nói chuyện này với lại La Vũ Dương.
Bởi vì tuy người đầu tư của hạng mục này là La Hoan, nhưng người bỏ tiền ra lại là La Vũ Dương.
Theo như những lời Đào Tử nói, La Hoan chính là một tên nhóc nghèo, đừng thấy có vẻ là một phú nhị đại, nhưng tiền có thể điều phối được ít đến đáng thương.
La Vũ Dương quyết định cùng với La Hoa đến Đào Hoa Trấn khảo sát thực thể một phen.
Chỉ có điều không ngờ là La Thiên Chí cũng muốn đi, khiến cho La Hoan cảm thấy hơi kinh ngạc.
Số tiền đầu tư lần này không tính là nhỏ, nhưng đối với tập đoàn Thiên Hòa một tập đoàn lớn mạnh như vậy mà nói, thực sự không tính là gì.
“Đây là lần đầu con đầu tư, lại đầu tư số tiền lớn như vậy, bố giúp con kiểm định, nhân tiện đưa mẹ con ra ngoài cho khuây khỏa.” La Thiên Chí nói.
Lý do đầy đủ, hợp tình hợp lý, La Hoan còn nói gì được nữa.
“Ờ, đúng rồi, chị Đinh của em ngày mai cũng đi cùng chúng ta?” La Vũ Dương đột nhiên ở bên cạnh nói.
“Chị Đinh?” La Hoan nhất thời không phản ứng.
“Đinh Mẫn.” La Vũ Dương nói.
“Chị ấy đi làm gì?” La Hoan hỏi một cách kinh ngạc.
“Không phải lúc trước em nói Đào Hoa Trấn tốt biết bao, đẹp biết bao hay sao?” Đinh Mẫn đúng lúc đang nghỉ ngơi, chị mời cô ấy đi cùng để giải khuây, có vấn đề gì sao?” La Vũ Dương hỏi.
“Không…em thì có vấn đề gì chứ?” La Hoan hoàn toàn không có tâm trạng.
“Nhưng mà em phải nói một tiếng với lại Đào Hoa, sắp xếp vấn đề chỗ ở.”
“Ừ, em gọi điện cho cô ấy đi, máy bay các thứ chị đều mua hết rồi, em không cần bận tâm.” La Vũ Dương nói.
La Hoan chỉ có thể bấm số điện thoại của Ninh Đào Hoa.
Ninh Đào Hoa nghe nói thế, đương nhiên không hề phản đối, không cần nói đến các miếu của bọn họ, đến những chỗ có thể ở trong trấn rất nhiều.
“Không phải con nói Ninh Đào Hoa và Hà tiên sinh là bạn sao? Có mời Hà tiên sinh không?” La Thiên Chí ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
La Hoan nghe thấy thế gãi gãi đầu, “Chuyện này con không rõ lắm.”
La Thiên Chí đảo mắt liếc nhìn anh ta, trong lòng khó tránh có chút thất vọng.
Tên nhóc này còn thiếu chút gì đó, phải rèn luyện nhiều hơn.
“Vậy hay là con gọi điện thoại hỏi thử?” La Hoan do dự nói.
“Hỏi ai?” La Thiên Chí nghe nói vậy ngẩng đầu trừng mắt nhìn cậu ta nói.
Nếu như Ninh Đào Hoa mời Hà tiên sinh, tất cả còn dễ nói.
Nếu như không mời thì sao, gọi điện thoại hỏi một cách lỗ mãng như vậy, cho dù hỏi ai, cũng đều không thỏa đáng.
“Đúng rồi, lần trước Hà tiên sinh bảo con làm quyên góp từ thiện, con làm xong xuôi chưa?” La Thiên Chí đột nhiên lại hỏi.
“Bố, chuyện nhỏ như vậy, đương nhiên là làm xong rồi, đúng rồi, bọn trẻ còn viết một bức thư cảm ơn cho Hà tiên sinh, đợi con có thời gian sẽ mang đến cho anh ấy.” La Hoan nói.
La Thiên Chí nghe vậy, hỏi La Vũ Dương đang ngồi uống cạnh ở bên cạnh: “Này mai mấy giờ cất cánh?”
“9 giờ 50.” La Vũ Dương nói.
La Thiên Chí nghe nói vậy, quay đầu nói với La Hoan: “Ngày mai trước khi chúng ta đến sân bay, đến hồ Kim Hoa một chuyến, đem thư cảm ơn của bọn trẻ viết cho Hà tiên sinh qua đó.
“Bố, không cần phiền phức như vậy? Đợi sau khi về con tự đưa cho anh ấy.” :La Hoan nói.
La Thiên Chí đến đến tâm tư của anh ta cũng không thèm để ý, trực tiếp xoa xoa miệng, lập tức đứng lên rời khỏi bàn ăn.
“Ấy, vẫn chưa nói xong mà?” La Hoan hỏi một cách bất ngờ.
Nhưng La Thiên Chí căn bản không thèm để ý đến anh ta, thế là La Hoan dời tầm mắt đến La Vũ Dương đang ngồi phía đối diện.
Không ngờ La Vũ Dương cũng dứt khoát buông muỗng canh xuống rời đi.
“Bọn họ như này là sao vậy? Con lại làm sao cái gì rồi sao?” La Hoan hỏi Chu Lan ngồi ở bên cạnh nãy giờ không nói câu nào.
“Con không làm gì sai, những việc con làm rất tốt, mau ăn cơm đi, ăn nhiều canh một chút.” Chu Lan cười nói.
“Cảm ơn mẹ.” La Hoan nói.
Sau đó nhỏ giọng thầm thì: “Hai con người kỳ lạ này.”
Chu Lan ngồi ở bên cạnh nở một nụ cười mỉm.
Trẻ con còn nhỏ, sau này sẽ hiểu.
… …
“Cậu thật sự nhìn thấy hổ rồi?”
“Ừ ~ Ừ ~”
“Còn có gấu chó?”
“Ưm ~ Ưm ~”
“Đó là đương nhiên, nhìn thấy rất rõ, nó trèo lên một cái giá, bề ngoài rất đáng yêu, chỉ là có chút bẩn bẩn, không biết có phải là lâu rồi không tắm hay không.” Huyên Huyên cũng một bộ dáng nhỏ nhắn như vậy.
Đào Tử vô cùng kinh ngạc.
Sau đó không ngừng đưa ánh mắt liếc xéo Hà Tứ Hải.
“Con làm gì dùng ánh mắt như vậy nhìn ba?”
“Bởi vì cùng ba về nhà, con không thấy được gấu trúc, hổ, khỉ, gấu chó… …”
“Vậy không phải con cũng chơi rất vui đó sao? Còn ăn rất nhiều đồ ăn ngon?”
“Em cũng ăn đồ ăn ngon rồi, lạp xưởng nướng, bỏng ngô, còn có kẹo bông gòn… …”
Mũi Đào Tử thở hổn hển, trở tay chống nạnh, dáng vẻ nhìn chằm chằm nhỏ nhắn, vô cùng buồn cười.
“Được rồi, ba biết rồi, đợi tuần sau rảnh, ba đưa em đi.” Hà Tứ Hải thật sự hết cánh với cô.
“Đúng rồi, Vãn Vãn, chiều mai em có tiết không?” Hà Tứ Hải quay đầu, hỏi Lưu Vãn Chiếu đang ngồi trên sofa.
Đào Tử tặng Huyên Huyên đồ ăn ngon, bị Tôn Nhạc Dao giữ lại ăn cơm tối, cuối cùng cũng kêu anh qua.
Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, bớt được một buổi tối tự nấu cơm, cũng phiền phức, dù gì cũng không phải lần một lần hai.
“Ừ, chiều mai em có tiết, anh có chuyện gì sao?” Lưu Vãn Chiếu nhìn qua nói.
“Ờ, Đào Hoa Trấn của Ninh Đào Hoa ngày mai tổ chức lễ Đào Hoa, mời anh qua đó, vốn dĩ muốn đưa em đi cùng, em lên lớp thì thôi vậy.” Hà Tứ Hải nói.
“Ninh Đào Hoa?” Lưu Vãn Chiếu nghe thấy thế thì ngơ người ra.
Sau đó hỏi với vẻ mặt nghiêm túc: “Lễ Đào Hoa? Em vẫn chưa thấy qua, em rất muốn xem thử, vậy em đi cùng anh nhé.”
“Không phải em có tiết sao?” Hà Tứ Hải nói.
“Không sao, em tìm giáo viên khác đổi tiết là xong.” Lưu Vãn Chiếu làm ra vẻ tùy ý nói.
“Vậy được thôi, em tự mình sắp xếp ổn thỏa là được.” Hà Tứ Hải nhún nhún vai nói.
“Tụi em cũng muốn đi.” Đào Tử ơ bên cạnh lớn giọng nói.
“Không nói là không đưa hai đứa đi, lễ Đào Hoa là buổi chiều, sau khi hai đứa tan học, chúng ta nhanh chóng qua đó cũng không trễ.”
Hai nhóc con nghe thấy thấy vậy thì hoan hô.
Chỉ cần có thể đi chơi, bọn họ đều vui.
Sáng hôm sau.
Hà Tứ Hải đưa Đào Tử và Huyên Huyên đến trường mẫu giáo.
Ở nhà cũng không có chuyện gì, liền đi thẳng đến Vấn Tâm Quán.
Còn Lưu Vãn Chiếu, đem tiết học buổi chiều đổi với tiết học buổi sáng của giáo viên khác. cho nên sáng sớm đã đến trường.
Đợi Hà Tứ Hải đến cổng Vấn Tâm Quán, bất ngờ gặp được cả nhà La Thiên Chí đứng trước cổng.
“Ấy, mọi người sao lại qua đây? Có chuyện gì sao?” Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
“Chuyện quyên góp lần trước, đã hoàn thành, còn có một bức thư cảm ơn các bạn nhỏ gửi cho cậu, chúng tôi đem qua cho cậu.” La Thiên Chí nói, ra hiệu cho La Hoan đem thư ở trong tay đưa cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải thuận tay nhận lấy.
“Hóa ra là như vậy, nhưng mà mọi người không cần phải đặc biệt chạy một chuyến đến, hơn nữa sao lại qua hết vậy?” Hà Tứ Hải cười hỏi.
“Chúng tôi phải đến sân bay ngồi máy bay đi Đào Hoa Trấn, ngang qua đây, thuận đường nên đem đến luôn.” La Thiên Chí nhìn Hà Tứ Hải cười nói.
“Hóa ra là như vậy.” Hà Tứ Hải hởi bừng tỉnh ra.
Sau đó nói: “Mấy giờ bay, mọi người có cần vào trong ngồi chút không?”
“9 giờ 50 bay, chúng tôi không vào ngồi nữa.” La Thiên Chí cười nói.
Sau đó trực tiếp cáo từ đưa người nhà rời đi.
Hà Tứ Hải cũng không để ý, cúi đầu nhìn bức thư trong tay.
… …
“Bố, vội vội vàng vàng như vậy, để làm gì chứ?” La Hoan không vừa ý nói.
La Thiên Chí nghe thấy vậy liếc nhìn La Vũ Dương.
La Vũ Dương thấy rồi, lúc này mới nói: “Bởi vì bố muốn xem xem mối quan hệ của Ninh Đào Hoa và Hà tiên sinh, nếu như quan hệ tốt, số tiền đầu tư này cho dù kiếm được tiền hay không, chúng ta cũng phải đầu tư, nếu như quan hệ bình thường, vậy thì chúng ta phải sau khi cân nhắc cẩn thận mới có thể quyết định đầu tư số tiền này hay không.”
La Hoan nghe thấy vậy nhếch nhếch miệng, không lên tiếng.
Xem ta mối quan hệ giữa Ninh Đào Hoa và Hà Tứ Hải cũng bình thường.
Cũng không mời anh tham gia lễ Đào Hoa có quy mô lớn nhất 100 năm nay.
------
Dịch: MBMH Translate