Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 436 - Chương 436: Đào Hoa Trấn

Chương 436: Đào Hoa Trấn Chương 436: Đào Hoa Trấn

“Chị Dương Dương, ở đây, ở đây… …” Đinh Mẫn khua khua cánh tay kêu to.

Sau đó kéo va li tiến lên trước đón.

Đầu tiên là gật đầu chào La Hoan.

Sau đó lại hướng về phía La Thiên Chí và Chu Lan nói: “ Xin chào La tổng, La phu nhân, hai người cũng đi Đào Hoa Trấn sao?”

“Đúng vậy, nghe nói cảnh sắc ở đó rất đẹp, cho nên bác với dì Chu của con đến đó giải khuây.” La Thiên Chí tiếp lời nói.

“Vậy…cháu có làm phiền mọi người không?” Đinh Mẫn có hơi ngại ngùng mà nói.

Cô vốn nghĩ chỉ có La Vũ Dương và La Hoan, không ngờ vợ chồng La Thiên Chí cũng đi.

Cả nhà bọn họ đi du lịch, một người ngoài như cô coi sao được?

“Không đâu, phần ai người đó chơi, có gì mà làm phiền chứ, bác con phải cảm ơn cháu, Vũ Dương nhà bác tính tình lạnh lùng, không có bạn bè, làm bạn với cháu thì bọn bác cũng yên tâm.” La Thiên Chí cười nói.

“La tổng, bác khách sáo quá.”

“Đừng gọi La tổng nữa, gọi chú La được rồi, đi thôi, qua cổng kiểm tra an ninh.” La Thiên Chí nói xong vẫy tay dứt khoát dẫn đầu tiến lên trước.

Đinh Mẫn bất đắc dĩ nhìn về phía La Dương ở phía bên cạnh.

“Được rồi, đi thôi.” La Vũ Dương kéo cánh tay cô, lôi cô đi về phía trước.

Đã đến sân bay, hơn nữa vé cũng đã mua, còn có thể như nào được nữa?

… …

“Hôm qua cậu đã thấy hổ rồi chứ?”

Huyên Huyên sáng sớm đến trường mầm non, thì đã tuyên bố với tất cả bạn học, hôm qua cô đã nhìn thấy hổ, sư tử, khỉ……

Bởi vì là sở thú của thành phố, cho nên rất nhiều bạn nhỏ đã đi rồi.

Ngay cả Thẩm Di Nhiên và nhóc mập Vu Minh Hạo cũng tỏ vẻ đi rồi, còn đút chuối chon khi ăn.

Điều này làm cho Đào Tử ngưỡng mộ, sáng sớm đã không có tâm trạng vui vẻ gì.

Cho đến buổi trưa chỉ ăn một bát cơm, gặp một cái đùi gà… …

Lần sau nhất định phải bảo baba đưa mình đi.

Mà lúc này, Hà Tứ Hải đang ở Vấn Tâm Quán, đem chợ Phượng Hoàng vốn dĩ đặt trong quán thu lại.

Lúc trước bản thân anh đã phạm phải chuyện ngu ngốc.

Bởi vì nhìn thấy chợ Phượng Hoàng của Phượng Cửu, liền theo bản năng cho rằng đây là chợ phiên, cần tìm một nơi an toàn để bố trí.

Bây giờ mới phản ứng lại.

Đây hoàn toàn có thể không gian có thể mang theo bên người, là lều vải mang theo bên mình, bao con nhộng mang theo bên người để sử dụng, quả thực là rất thuận tiện.

Ra ngoài, có thể mang theo hành lý cỡ lớn.

Vung hoang vu đây chính là trang viên tự mang theo bên người, quả thực chính là du lịch siêu hào hoa.

Thực tế chợ Phượng Hoàng cái không gian này, hoàn toàn khác với không gian độc lập mà Tống Tử Nương Nương dùng thần lực mở ra.

Nó hoàn toàn không cần thần lực chống đỡ, đây cũng là điểm quý giá của nó,

Nó thật sự là cái cố định, không thể dịch chuyển, tự do ở một không gian độc lập ở ngoài thế giới này.

Mà lệnh bài chợ Phượng Hoàng, là cửa, là chìa khóa, là “giấy tờ nhà đất”, nói chung có thể mang theo bên người, có thể mở cửa này bất cứ lúc nào, bước vào không gian này.

… …. ….

“Không ngờ hôm nay là thứ hai, còn có nhiều người như vậy.” Lâm Kiến Xuân nhìn dòng người đi tới đi lui, có hơi cảm khái mà nói.

“Đây là Thủ đô, có lúc nào mà ít người?” Chu Ngọc Quyên miệng thở hổn hển nói.

“Chúng ta sang một bên nghỉ ngơi một chút đi.” Lâm Kiến Xuân nói.

Chu Ngọc Quyên gật đầu, sau đó dắt tay Uyển Uyển đi sang bên cạnh, tránh phải chắn đường người khác.

Lúc này bọn họ đang ở Bát Đạt Lĩnh Trường Thành.

Khó lắm mới có được ngày trời đẹp, Uyển Uyển buổi sáng lại không cần “đi làm” , cho nên cả nhà ra ngoài đi dạo chơi.

“Uyển Uyển, con mệt không?” Tôn Nhạc Dao cúi đầu hỏi Uyển Uyển đang hiếu kỳ nhìn chung quanh đánh giá.

Uyển Uyển lắc đầu.

“Bố mẹ thật sự lớn tuổi rồi, đi có chút xíu mà đã mệt rồi.” Tôn Nhạc Dao thở dài một hơi, sắc mặt có chút âm u.

“Nói với Uyển Uyển mấy cái này làm chi, mau đến uống nước.” Lâm Kiến Xuân lấy cái túi đeo ở vai xuống, lấy ra một chai nước suối đưa cho bà.

Tiếp đó lại lấy bình nước nhỏ hình ếch con của Uyển Uyển từ trong túi ra đưa cho Uyển Uyển.

“Con cũng uống chút nước đi.”

Uyển Uyển ngoan ngoãn nhận lấy.

“Uyển Uyển, trước đây bố mẹ cũng đưa con đến đây rồi, con còn nhớ không?” Tôn Nhạc Dao sau khi uống mấy ngụm nước, nói với Uyển Uyển ở bên cạnh.

Uyển Uyển lắc đầu, cô không còn nhớ nữa, nhất định là lúc đó còn quá nhỏ.

“Con xem, chúng ta còn chụp hình này.”

Lâm Kiến Xuân lấy điện thoại ra, lật tìm trong album ảnh đưa cho Uyển Uyển xem.

Đương nhiên không thể là chụp bằng điện thoại, lúc đó vẫn chưa có điện thoại, đều dùng điện thoại bộ đàm.

Đây là tấm ảnh trong album ảnh ở nhà, ông chụp lại lưu trong trong điện thoại.

Hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân lúc đó vẫn còn rất trẻ, trong tay Lâm Kiến Xuân ôm một búp bê nhỏ với khuôn mặt tròn tròn, mặt tươi cười, đó chính là Uyển Uyển.

“Con xem, lúc đó còn cười vui vẻ biết bao nhiêu, đây là lần đầu tiên chúng ta đi leo Trường Thành.”

Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào bức ảnh ngớ người ra, cũng không biết có phải nhớ ra gì không.

Sau đó xoay đầu đi, nhìn xung quanh.

“Bức ảnh không phải chụp ở chỗ này, là ở phía trước, con có cần đi qua đó xem không?” Tôn Nhạc Dao hỏi.

Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn về phía bà: “Mẹ mệt rồi mà.”

“Không sao, mẹ đã nghĩ ngơi xong rồi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi.” Tôn Nhạc Dao đưa ta sang.

“Vâng.”

Uyển Uyển nở một nụ cười, đặt tay vào lòng bàn tay của bà.

Lâm Kiến Xuân nhấc điện thoại đang cầm ở trong tay chụp một tấm hình.

Hai mẹ con một lớn một nhỏ tay nắm tay.

Trên đỉnh đầu là bầu trời xanh biếc, bên cạnh là tường thành loang lổ và lá phong rực đỏ ở ngoài tường thành… ….

Tất cả mọi thứ đẹp như là tranh.

… … …. …

“La tiên sinh ở đây….”

Gia đình La Hoan mới bước ra khỏi sân bay, thì liền nhìn thấy Ninh Đào Hoa suy nghĩ nhìn chân, vẫy vẫy cánh tay.

La Hoan nhanh chóng đưa mọi người đi sang.

Sau đó giới thiệu mọi người với nhau.

Lúc này mới nói với Ninh Đào Hoa: “Không phải nói là lễ Đào Hoa, cô rất bận sao?”

“Hoạt động bái tế còn chưa bắt đầu, tạm thời không có chuyện gì.” Ninh Đào Hoa nói.

Không phải chỉ có mình cô đến, còn có mấy người trẻ đi theo phía sau.

“Mọi người vẫn chưa ăn cơm nhỉ, hay là tìm một chỗ ăn cơm trước đã, hay là đến trấn của chúng tôi ăn? Nhưng mà đến trấn chúng tôi, ít nhất cũng phải hai tiếng rưỡi nữa.” Ninh Đào Hoa nói.

La Hoan đưa ánh mắt nhìn về phía La Thiên Chí ở bên cạnh.

“Mới này ở trên máy bay có ăn chút đồ ăn, cũng không đói, đến trẩn rồi tính tiếp đi.” La Thiên Chí nói.

“Vậy thì tốt, vậy bây giờ chúng ta xuất phát thôi.” Ninh Đào Hoa khua khua tay, dẫn đầu tiến về phía trước.

Mấy người trẻ tuổi đi cùng vội vàng xách hành lý giúp mọi người.

Chu Lan từ lúc vừa thấy Ninh Đào Hoa, đã quan sát cô.

Lúc này Chu Lan bước dài về phía trước, lặng lẽ nói với La Thiên Chí: “Cô gái này xem ra tính cách có vẻ tốt.”

La Thiên Chí nghe thấy vậy, có chút mơ màng nhìn bà, không hiểu tại sao Chu Lan đột nhiên nói như vậy.

Trong lòng Chu Lan thở dài, quả nhiên là cha con, đều không quá thông minh.

Ninh Đào Hoa sắp xếp ổn thỏa mấy chiếc xe, trước tiên lái xe đưa mọi người đến một nơi gọi là giao lộ Tùng Lâm.

Sau đó ngồi lên xe moto đã đợi ở đây từ sớm.

Lai moto đến một nơi dưới chân núi gọi là Vong Đào Sơn.

Dưới chân núi có một nhóm người khuân vác và kiệu phu, khuân hành lý của bọn họ và khiêng nhóm người bọn họ đi vào rừng.

“Nơi này xa quá.” Chu Lan có chút kinh ngạc.

“Đi qua ngọn núi Đào Sơn này, là tới rồi.” Ninh Đào Hoa đi phía trước có lẽ nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại nói.

Cả nhà La Thiên Chí được người phục vụ quen rồi, cảm thấy chả có gì, chỉ có Đinh Mẫn, ngồi trên kiệu cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Nghe thấy thê nói: “Ngọn núi này tên Đào Sơn sao?”

“Đúng vậy, tên Đào Sơn, đi hết ngọn núi này, là có thể thấy được Đào Hoa Trấn của chúng tôi, khao sơn cật sơn, khao thủy cật thủy (ở núi ăn núi, ở nước ăn nước; nói chung là sống ở đâu thì dựa vào điều kiện ở đó mà sống), trước đây, ngọc núi này là gốc rễ của sinh mệnh của người dân Đào Hoa Trấn chúng tôi, nhưng giờ đây lại trở thành hòn đá chặn đường đi đến sự thịnh vượng của người dân Đào Hoa Trấn, sau khi La tổng đầu tư cho chúng tôi, trước tiên là phải sửa một con đường thông với bên ngoài trấn…”

Các kiệu phu quen đi đường núi tốc độ bước chân rất nhanh, cùng với lời mấy lời giải thích của Ninh Đào Hoa suốt đường đi, mọi người đã đi đến đỉnh núi.

Sau đó tất cả đều kinh ngạc trợn mắt ngoác mồm.

Chỉ thấy dưới chân núi, một mảnh biển màu hồng nhạt, một tóa cổ trấn to lớn thoắt ẩn thoắt hiện.

“Mẹ nó?” La Hoan kinh ngạc thốt lên trước.

Lần trước anh ta đến vẫn chưa được như vậy.

“Đây là…đây là Đào Hoa?” Anh ta kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy.” Ninh Đào Hoa cười mỉm gật đầu.

“Nhưng, tháng này hoa đào nở không?”

Trong lòng mọi người đều rất ngờ vực.

Ninh Đào Hoa không trả lời, mà hét to một tiếng.

“Xuống núi thôi.”

Quần sơn dương như hô ứng với âm thanh của cô, toàn bộ Đào Hoa Trấn ngập trong làn khói mờ mịt màu hồng nhạt, tựa như một giấc mộng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment