Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 437 - Chương 437: Kinh Ngạc

Chương 437: Kinh Ngạc Chương 437: Kinh Ngạc

“Sao có thể chứ? Sắp tới tháng mười hai rồi, sao hoa đào lại nở tươi đẹp thế này nhỉ?” La Vũ Dương lẩm nhẩm nói.

Những người xung quanh cũng rất ngạc nhiên.

“Là do địa hình, khí hậu sao?” Chu Lan thắc mắc hỏi.

“Có lẽ không phải.”

La Thiên Chí đưa tay vẫy hai cái trong không trung.

“Nhiệt độ ở đây không chênh lệch nhiều so với bên ngoài.”

“Ninh Đào Hoa, chuyện gì vậy?” La Hoan hỏi thẳng.

“Bởi vì đây là Đào Hoa trấn.” Ninh Đào Hoa quay đầu cười nói.

“Nhưng… nhưng làm sao có thể có hoa đào vào mùa này, không phải đều là giả đấy chứ?” La Hoan nghi ngờ nói.

“Đương nhiên không phải giả rồi, đều là hoa đào thật đấy.”

Lời này không phải do Ninh Đào Hoa nói, mà là do người khiêng kiệu nói.

“Nhưng…nhưng…”

“Được rồi, không nhưng nhị gì nữa, là thật hay giả, đến trấn tự mình xem không phải được rồi sao?” Ninh Đào Hoa nói.

“Tôi không muốn nói cái này…”

“Tôi muốn nói là, cái cành hoa đào trên đầu cô là thật à?” La Hoan hỏi.

Cậu ta nhìn thấy nó ở sân bay, vẫn luôn cho rằng chỉ là cái kẹp tóc hình cành đào mà thôi, bây giờ càng nhìn càng thấy giống thật.

Ninh Đào Hoa khẽ mỉm cười, không nói gì, quay đầu tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng chẳng mấy chốc, bọn họ biết rằng những bông hoa đào này có lẽ là thật, vì bọn họ đã ngửi thấy mùi hoa đào thơm ngát.

Toàn bộ Đào Hoa Trấn được bao phủ trong biển hoa đào.

Trước cửa mỗi nhà đều treo đèn hoa đào, cắm cành hoa đào.

Cả Đào Hoa Trấn đều vô cùng náo nhiệt, hoàn toàn nhìn không ra sự hoang vắng của ngày xưa, biểu diễn tạp kĩ, làm xiếc, bói quẻ, bán trà…

Nếu không phải người qua lại đều mặc quần áo hiện đại, mọi người còn tưởng mình du hành xuyên thời gian và không gian rồi.

Người đi đường nhìn thấy Ninh Đào Hoa đều cúi đầu chào cô.

“Ninh Đào Hoa, cô được kính trọng như vậy sao?” La Hoan kinh ngạc hỏi.

Cậu ta nhớ lần trước đến đây, thái độ của mọi người đối với Ninh Đào Hoa không phải thế này.

“Có lẽ là do tôi kéo được đầu tư từ một tên thổ hào như cậu, cho nên mọi người đều kính nể tôi.” Ninh Đào Hoa nhếch môi cười nói.

“Là vậy sao?” La Hoan gãi gãi đầu, cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

“Chị Ninh, buổi tối chúng ta ở đâu đây?” Chu Lan ở bên cạnh cười hỏi.

“Ở trong miếu của chúng tôi, trong miếu có không ít phòng cho khách, tôi đã giúp mọi người chuyển hành lý đi rồi.”

“Mọi người có thể đi dạo, hoặc là về miếu nghỉ ngơi, buổi tối lại ra ngoài, vào ban đêm mới thực sự đặc sắc hấp dẫn.”

La Thiên Chi nghe thế bèn liếc nhìn Chu Lan ở bên cạnh, thấy vẻ mặt lộ rõ mệt mỏi của cô ấy bèn nói: “Vậy trước tiên chúng ta hãy nghỉ ngơi chút đi, đợi lát nữa lại ra ngoài đi dạo.”

“Nếu đã như vậy, mọi người theo tôi nào.”

Ninh Đạo Hoa dẫn đám người đi tới miều Đào Hoa dưới chân núi, chỉ thấy dưới chân núi có một quảng trường hình tròn khổng lồ.

Mặt đất được bao phủ bởi những phiến đá xanh, trên những phiến đá này in hằn những dấu vết của sự thăng trầm.

Ở trung tâm quảng trường có một đài cao được xây dựng.

Một mặt của đài cao giáp với con đường đá xanh rộng rãi ở giữa trấn, mặt khác giáp mặt với miếu Đào Hoa ở sườn núi.

… …

“Mang bình nước theo, cũng không biết con đến chỗ nào, tối có lạnh không, có muốn mặc thêm quần áo không?”

Chu Ngọc Quyên đưa cái bình nước nhỏ được đổ đẩy nước cho Uyển Uyển cầm, đầy bịn rịn dặn dò.

“Hi hi…” Uyển Uyển cười ngây ngốc.

“Buổi tối có vất vả lắm không? Cơm tối còn chưa ăn đã đi rồi.” Chu Ngọc Quyên lại nói.

Uyển Uyển nghe thế liền sững người một hồi, nhìn bà ấy một cái rồi lại ngước đầu nhìn ba ba ở bên cạnh.

Sau đó lại phát ra tiếng “hi hi…” ngây ngốc.

“Mẹ đùa với con thôi, con đi đi, đừng để ngài Hà đợi.” Chu Ngọc Quyên xoa đầu cô bé nói.

“Ừm~Ừm~” Uyển Uyển gật đầu.

Sau đó vẫy vẫy tay.

“Tạm biệt ba~, tạm biệt mẹ~”

Sau đó biến mất trước tầm mắt của bọn họ.

… …

“Ah, chị Uyển Uyển tới rồi, chúng ta xuất phát chưa?”

Uyển Uyển vừa xuất hiện liền ngh thấy tiếng hoan hô của Đào Tử.

Cô bé nhìn xung quanh, ông chủ, Đào Tử, Huyên Huyên và dì Lưu đều có mặt.

“Mang theo áo khoác đi, ban đêm có lẽ sẽ lạnh lắm đấy.” Hà Tứ Hải nói.

Đào Hoa trấn ba mặt giáp núi, mặt còn lại giáp sông, cộng thêm bây giờ đang là mùa thu, nhiệt độ ban đêm nhất định rất thấp.

Uyển Uyển nghe xong liền nhớ tới lời mẹ nói lúc nãy, vò vò đầu.

Sau đó chạy đến phía trước Hà Tứ Hải, ngẩng cổ lên rồi kéo vạt áo của hắn ta.

“Mu ~ Mu ~”

“Sao vậy?” Hà Tứ Hải thắc mắc hỏi.

“Hi…hi…ông chủ, ba mẹ có thể cùng đi ăn đồ ăn ngon không?” trong đôi mắt to màu xanh nhạt của Uyển Uyển tràn đầy mong chờ.

“Em muốn bọn họ đi cùng?” Hà Tứ Hải khom lưng, xoa đầu cô bé hỏi.

“Ừm~Ừm~” Uyển Uyển gật đầu.

“Vậy em đi đón bọn họ đi.” Hà Tứ Hải cười nói.

Uyển Uyển lập tức nở nụ cười thật tươi.

Sau đó vẫy tay một cái liền biến mất trước mặt mọi người.

Hà Tứ Hải thẳng lưng lên, ngẫm nghĩ gì đấy rồi nói với Lưu Vãn Chiếu đang mặc áo khoác cho Đào Tử và Huyên Huyên ở bên cạnh: “Buổi tối chú dì có bận gì không?”

“Ý, bọn họ á? Chắc là không bận gì.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Vậy bảo họ cùng đi đi.” Hà Tứ Hải nghĩ rồi nói.

“Này…được sao?”

“Có gì không được chứ?”

… …

“Woah, cây đào lớn thật đó.”

La Hoan và mọi người leo từ sườn núi lên, vừa nhìn đã thấy được cây hoa đào khổng lồ kia, không ngừng kinh ngạc thốt lên.

“Đây là thần thủ hộ của Đào Hoa trấn chúng tôi, cũng là nguồn gốc của Đào Hoa trấn.” Ninh Đào Hoa tự hào nói.

“Cây này e là phải vài trăm năm rồi nhỉ?” La Thiên Chí vẻ mặt đầy tán thưởng nói.

Ông ta trước giờ chưa từng thấy cây đào lớn thế này.

“Đâu chỉ vài trăm năm, nghe nói đã tầm ba ngàn năm rồi, cụ thể bao nhiêu thì tôi không rõ.” Ninh Đào Hoa nói.

Ninh Đào Hoa đứng quay lưng với miếu Đào Hoa nói với bọn họ.

Vừa nói xong bọn họ đã mồm chữ O mắt chữ A, ngạc nhiên nhìn phía sau lưng cô.

Ninh Đào Hoa thắc mắc bèn quay đầu nhìn.

Sau đó thấy bọn người Hà Tứ Hải đang đứng dưới cây hoa đào, nhìn về phía bọn họ.

“Ngài Hà, ngài đến rồi?” Ninh Đào Hoa phấn khích hỏi.

Sau đó chuẩn bị nghênh đón.

Nhưng có một bóng người phía sau còn nhanh hơn cô, “Vù” một cái nhảy vụt qua.

Người nhảy vụt ra chính là La Hoan, vẻ mặt cậu ta đầy kinh ngạc nhìn Hà Tứ Hải, gọi một tiếng anh Hà một cách không ngần ngại.

Hà Tứ Hải đã quen việc cậu ta gọi mình là anh rồi.

Thế nên tức giận đáp: “Gì đấy?”

“Không phải anh…anh đang ở Hợp Châu sao? Sao lại ở đây rồi? La Hoan ngạc nhiên hỏi.

“Mới đến à? Hơn nữa không phải cậu cũng đang ở đây sao? Sao cậu đến được còn tôi thì không được chứ?” Hà Tứ Hải nói.

“Ý em không phải thế này, nhưng…nhưng…” La Hoan không biết nên nói thế nào.

Bọn họ đi chuyến bay sớm nhất đến Ký Châu, dọc đường không ngừng nghỉ để đến đây, nhưng sau khi đến lại phát hiện người đáng lẽ nên ở Hợp Châu lại xuất hiện trước mặt bọn họ, gặp ai cũng sẽ ngớ người ra.

“Anh La, mọi người cũng đến rồi?” lúc này Lâm Kiến Quốc ở bên cạnh nhìn thấy La Thiên Chí liền vui vẻ chào hỏi.

“Lâm lão đệ, giáo sư Lưu, mọi người đến lúc nào vậy?” La Thiên Chí vô cùng ngạc nhiên hỏi.

“Tôi cũng vừa mới đến thôi, vừa hay gặp mọi người, chỗ này quả thật là một chỗ tốt.” Lâm Kiến Quốc vẻ mặt đầy thán phục nhìn xuống tiểu trấn dưới núi.

Vị trí miếu Đào Hoa là cao nhất, đứng ở phía trên có thể ngắm nhìn toàn cảnh tiểu trấn.

“Đào Hoa, thật ngại quá, có hơi nhiều người rồi.” Hà Tứ Hải nói.

“Không sao, càng nhiều người càng náo nhiệt, có cần tôi sắp xếp chỗ ở cho mọi người không?”

Vốn dĩ hỏi như vậy là do cô ấy biết Hà Tứ Hải có thể tuý ý đến đây.

“Không cần đâu.” Hà Tứ Hải đáp.

Sau đó giới thiệu mọi người với cô ấy.

Thế là mọi người ngồi xuống dưới gốc đào, trò chuyện rôm rả với nhau.

Còn ba đứa nhỏ lại phấn khích chạy nhảy khắp nơi, lúc này đang ôm lấy cây hoa đào khổng lồ, dùng hết sức bình sinh để leo lên cây.

Chính vào lúc này, dưới núi vọng đến tiếng “tùng~ tùng~tùng~”.

Lễ tế hoa đào sắp bắt đầu rồi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment