“Tiếng trống hô thần vang lên, lễ tế Hoa Đào sắp bắt đầu rồi, tôi không tiếp mọi người được nữa.” Ninh Đào Hoa nghe thấy âm thanh liền nhìn về phía dưới núi.
“Đi làm việc của riêng của cô đi.” Hà Tứ Hải trả lời.
Bởi vì Ninh Đào Hoa cũng muốn nói câu này với bọn họ.
Ba đứa nhỏ cũng không trèo cây nữa, tò mò nhìn xuống dưới núi.
Tiếng trống dưới núi rất nhịp nhàng, hơn nữa còn vang lên không ngừng nghỉ.
“Tùng tùng tùng~”
m thanh vang vọng trong khe núi.
Lúc này sắc trời đã dần tối, người dân trong trấn lũ lượt thắp đèn hoa đào bên ngoài nhà.
Các vì sao cùng ánh đèn cùng nhau hội tụ, tạo thành một dòng sông dài, chiếu sáng cả một vùng trời đêm.
Mọi người trên núi cũng tò mò nhìn xuống núi.
Lúc này, chợt nghe thấy phía sau lưng có giọng nói: “Hey dô…”.
Mọi người quay lại thì nhìn thấy Ninh Đào Hoa mặc một chiếc áo tế lễ lộng lẫy.
Một chiếc áo rộng, tay áo to và một chiếc áo choàng lớn.
Có một vòng tròn lông vũ màu đỏ trước ngực, phía dưới có các hoa văn hình đám mây.
Toàn thân đều vẽ những hoa văn cổ kính, giống như là chữ viết vậy.
Dường như có mặt trời và mặt trăng, hoa lá, có chim bay, có cá và côn trùng… tất cả như hoà làm một.
Ninh Đào Hoa không đội vương miện, trên đầu vẫn cắm cành đào, nhưng giữa hai lông mày lại có hình một bông hoa đào lớn.
Cô nhìn xuống núi và mở miệng khẽ ngâm nga.
“Hey dô…Hey da…”
m thanh này không dễ diễn đạt bằng chữ viết được, bởi vì nó không phải từ ngữ cụ thể, mà là một loại âm thanh hỗn hợp, nhưng lại nghe rất vui tai.
Mà lúc này dưới núi vọng đến những âm thanh hô ứng nhau.
“Hey dô…hey da…”
“Ai…ao…”
Ninh Đào Hoa lại phát ra âm thanh, đồng thời đi về phía trước.
Dưới núi cũng vọng lại âm thanh hô ứng, hơn nữa càng lúc càng lớn, tựa như từng đợt sóng dồn dập, hết đợt này đến đợt khác….
Không có từ ngữ cụ thể, chỉ đơn thuần là âm thanh thuần khiết nhất phát ra tử trong lồng ngực.
Mọi người kinh ngạc nhìn, vốn nghĩ chỉ là một hoạt động cúng tế vừa náo nhiệt vừa hoành tráng thôi.
Nhưng hiện tại xem ra buổi cúng tế này rất đặc biệt.
Đặc biệt là Lưu Trung Mưu đang cực kì phấn khích.
Người nghiên cứu văn học, văn hoá cổ đại như ông ấy, có thể tận mắt nhìn thấy buổi cúng tế cổ xưa thế này, đối với ông ấy mà nói thật sự là một chuyện cực kì vui vẻ và ngạc nhiên.
Nhưng chuyện khiến mọi người càng ngạc nhiên hơn đã xảy ra rồi.
Cây hoa đào khổng lồ trên đầu bọn họ bỗng vươn ra một nhành cây to lớn.
Tựa như một cánh tay khổng lồ, đỡ lấy Ninh Đào Hoa, sau đó kéo dài xuống dưới núi.
Lúc này trên quảng trường dưới chân núi đã được thắp sáng bởi vô số đèn, ánh sáng chiếu rọi cả quảng trường khiến nó sáng như ban ngày vậy.
Người dân của trấn Đào Hoa ngâm nga những giai điệu không rõ lời, trên tay cầm những chiếc đèn lồng hoa đào, họ lũ lượt ra khỏi nhà rồi tập hợp ở quảng trường, tạo thành một dòng sông ánh sáng...
Cành đào khổng lồ trực tiếp đưa Ninh Đào Hoa lên bệ cao ở quảng trường.
Sau đó từ từ co lại, cuối cùng trở thành một cành đào bình thường, đung đưa trong gió.
Những người đứng dưới gốc cây đào đều há hốc mồm kinh ngạc.
Đây quả nhiên không phải là một hoạt động cúng tế bình thường.
Tại hiện trường dường như chỉ có Hà Tứ Hải là tương đối bình tĩnh, chẳng qua là sử dụng thần lực của Đào Thần mà thôi, nhưng không ngờ chỉ trong mấy ngày mà Ninh Đào Hoa đã sử dụng thần lực của Đào Thần thuần thục như vậy.
Ba đứa nhóc cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng lại không hề sợ hãi, đặc biệt là Đào Tử, lúc cành đào lướt ngang qua trước mặt, cô bé còn âm thầm hái một bông hoa đào cài bím tóc của mình, thật là đẹp…
Thì ra dì Ninh cũng có ma pháp, đẹp thật đấy, lợi hại quá đi…
Chính vào lúc này tiếng trống hô thần vang lên dồn dập vài tiếng, sau đó bỗng nhiên dừng lại.
Khoảnh khắc này cả thế giới tựa như yên lặng lại.
“Ai…yi…”
Ninh Đào Hoa đứng trên bệ cao thốt ra những tiếng hô tựa như đến từ thời viễn cổ.
Mọi người dưới bệ lũ lượt quỳ xuống, cúi rạp người xuống.
Sau đó tiếng trống lại vang lên, Ninh Đào Hoa nhanh chóng nhảy theo tiếng trống.
Hoa đào khắp trấn Đào Hoa dường như đều đang bắt đầu nhảy múa theo điệu nhảy của Ninh Đào Hoa.
Đặc biệt là những người đứng dưới gốc cây đào càng cảm nhận được sâu sắc hơn, bởi vì có thể nghe thấy âm thanh xào xạc rõ ràng của những cành đang đung đưa trên đầu, vô số cánh hoa đào từ trên không trung rơi xuống.
Mọi người lo lắng nhìn Hà Tứ Hải bên cạnh.
“Không sao.”
Hà Tứ Hải nhìn Ninh Đào Hoa đang nhảy múa vui vẻ dưới chân núi rồi nói.
Lúc này trong mắt Hà Tứ Hải, vô số hơi thở bốc lên từ các tín đồ ở trấn Đào Hoa, tụ lại với nhau rồi rơi xuống trên đầu Ninh Đào Hoa.
Cành đào trên đầu Ninh Đào Hoa bắt đầu chậm rãi lớn lên, giống như gạc hươu vậy, vươn cành sang hai bên, từng đoá hoa đào nở rộ trên cành.
“Haha, dì Ninh mọc sừng trên đầu rồi, dì ấy là hươu sao hả?” Đào Tử chợt nói.
Lời nói của cô bé phá vỡ bầu không khí trang nghiêm, nhưng không ai nói gì, cũng chẳng dám nói gì.
“Hi hi…là hươu hoa đào.” Uyển Uyển đáp.
“Cái sừng lớn thật đấy.” Huyên Huyên nói.
Đúng lúc này, trên trời đột nhiên vang lên một tiếng sấm nổ.
Ba đứa nhỏ sợ tới mức vội vàng ôm chặt Hà Tứ Hải ở bên cạnh.
Mọi người đều cảm thấy tai mình bị ù đi.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời.
Bầu trời đêm vốn quang đãng lại mây mù vây kín.
Vô số tia chớp xoẹt xuyên những đám mây, chỉ liếc nhìn thôi đã khiến người khác hoảng sợ.
Điệu nhảy của Ninh Đào Hoa cũng phải dừng lại do tiếng sấm.
“Sắp mưa rồi à?” Đào Tử ngẩng đầu kinh ngạc hỏi.
“Ngài Hà, không sao chứ?” La Thiên Chí ở bên cạnh nhỏ tiếng hỏi.
Mọi người đều nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải không trả lời ông ấy, hướng ánh mắt từ không trung nhìn về phía Ninh Đào Hoa dưới chân núi.
Ninh Đào Hoa cũng đang nhìn cậu ta.
Sau đó cô ấy dường như đã đưa ra quyết định gì đấy, quay đầu lại, miệng thốt lên “Hu ...”.
Tựa như tiếng kêu gào của yêu tinh trong núi.
Theo sau tiếng hô của cô ấy, tiếng trống hô thần lần nữa vang lên, nhưng tiết tấu đã nhanh hơn.
Còn Ninh Đào Hoa lại tiếp tục nhảy múa.
Tiết tấu cũng nhanh hơn, nhịp bước cũng vội vã hơn.
Những đám sương hồng từ trên cây đào bay lên, che khuất cả bầu trời, ngăn cản những đám mây đen.
“Đây có phải là chướng khí hoa đào không?” Lưu Trung Mưu ở bên cạnh có chút lo lắng hỏi.
“Không sao, không cần lo.” Hà Tứ Hải đáp lại.
Lúc này những tín đồ vốn đang quỳ dưới đất đều đứng dậy, xoay quanh cái bệ cao rồi nhảy điệu nhảy cổ xưa.
Trong không trung những giai điệu kì quái vẫn vang lên.
Không có lời bài hát, chỉ là âm thanh thuần tuý nhất.
Nhưng mọi người nghe xong đều xúc động không thể giải thích được, họ như được chứng kiến dáng vẻ những người nguyên thủy đang vật lộn để tồn tại giữa chốn hoang dã, nhìn thấy sự kế thừa nền văn minh từ thế hệ này sang thế hệ khác…
Đúng lúc này trên không trung lại vang lên tiếng sấm, xé toạc màn sương hồng trên không trung.
m thanh cực lớn khiến mọi âm thanh khác biến mất, mọi người cảm thấy đầu óc kêu ong ong, thế giới ngay lúc này đều dừng lại.
Những người đang tổ chức hoạt động cúng bái càng kinh khủng hơn, tất cả đều dừng lại trên không trung với tư thế kỳ lạ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt mọi người đều hồi phục trở lại.
Nhưng lúc này mọi người mới phát hiện trống hô thần đã hỏng rồi.
Lúc này mọi người đều lúng túng.
Ninh Đào Hoa đứng ngây người trên bệ cao, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Trong lòng Hà Tứ Hải chợt rung động, cúi đầu nhìn ba đứa nhóc đang túm tụm với nhau ở phía dưới.
Bọn nhóc hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi tiếng sấm, đang tò mò nhìn xung quanh.
“Uyển Uyển~”
------
Dịch: MBMH Translate