Nghe thấy Hà Tứ Hải gọi mình, Uyển Uyển liền ngẩng đầu lên nhìn.
Bắt gặp ánh mắt của Hà Tứ Hải, Uyển Uyển ngay lập tức hiểu ý của hắn.
Mọi người cũng nhìn về phía cô bé.
“Hiahia...”
Cô nhóc đắc ý, lấy ra một cái trống lắc tay từ trong túi áo.
Tất cả mọi người: “...”
Chính là cái này……
Nhưng khi Uyển Uyển nhẹ nhàng xoay cổ tay, những nghi ngờ trong lòng mọi người đều tan biến.
Tiếng tong tong tong vang lên, âm thanh không lớn, nhưng tựa như không lọt vào tai người nghe mà là từ đáy lòng dâng lên, khiến tâm hồn run lên.
Ninh Đào Hoa trên tế đàn vui mừng nhìn qua.
Sau đó khẽ thở dài.
“Hơ…ơ”
Những tín đồ dưới tế đàn dường như hưởng ứng cùng cô, thốt lên tiếng “ơ” thật dài.
Sau đó bắt đầu nhảy cùng Ninh Đào Hoa.
Lúc này tiếng sấm đã ngừng hằn, nhưng bầu trời vẫn còn âm u, một cảm giác mây đen bao trùm khắp nơi.
“Tốt nhất là đừng mưa, con muốn ngắm sao.” Đào Tử ngước nhìn lên bầu trời, ngây ngốc nói.
Hà Tứ Hải xoa đầu cô bé, nhìn theo ánh mắt cô bé, an ủi nói: “Sấm chớp không còn, mây đen sẽ sớm tan đi thôi.”
Đào Tử nghe xong liền gật đầu.
Đúng lúc này, một trận gió nổi lên, những cánh hoa trên cây hoa đào theo gió rơi xuống.
Từng cơn gió thổi từ sườn núi xuống chân núi, lướt qua tế đàn, lượn vòng rồi lướt qua những tín đồ, xuyên qua những mái hiên thấp trong thị trấn rồi bay lượn vào trong núi rừng, càng thổi càng lớn, cuối cùng thổi vào không trung, thổi tan những đám mây đen, để lộ ra một bầu trời đêm đầy sao ...
Bầu trời đêm trong véo không phải màu đen mà là xanh thẳm được điểm xuyết vô số ngôi sao, cùng cộng hưởng với ánh đèn dưới mặt đất.
Ngay sau đó, một tia sáng từ từ nổi lên ...
Hà Tứ Hải nhìn về hướng Huyên Huyên.
Huyên Huyên há hốc miệng, còn đang ngớ ra thì Hà Tứ Hải đã vỗ nhẹ vào lưng cô bé.
Huyên Huyên ngẩng đầu thắc mắc nhìn cậu ta.
Sau đó sờ phía sau lưng thì sờ thấy một chiếc đèn lồng, tháo nó ra khỏi cột rồi giơ lên trước mặt Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng thắp đèn, chiếc đèn bay lên không trung, phát ra ánh sáng màu đỏ cam ra xung quanh.
Huyên Huyên kiễng chân rồi nâng đèn dẫn hồn lên cao.
Dưới sự chú ý của mọi người, đèn dẫn hồn chậm rãi từ trong bàn tay nhỏ bé của Huyên Huyên bay lên không trung.
Lúc này trong thị trấn, nhà nào nhà đều thả những chiếc đèn lên trời.
Đèn dẫn hồn của Huyên Huyên tuy không phải là lớn nhất, nhưng lại sáng nhất và bắt mắt nhất.
Dòng sông ánh sáng hội tụ trên bầu trời tỏa sáng rực rỡ, thắp đỏ cả nửa vùng trời.
Những ngọn đèn bay lên không trung bao quanh đèn dẫn hồn ở trung tâm, chậm rãi xoay tròn, tạo thành cảnh tượng kỳ lạ, sau đó từ từ bay lên rồi biến mất trên bầu trời.
Lúc này, vũ điệu cúng tế cuối cùng cũng kết thúc trong tiếng hò reo của các tín đồ, Ninh Đào Hoa từ từ “bay” xuống từ tế đàn cao vài mét ...
Uyển Uyển dừng lắc trống, Huyên Huyên kiễng chân lên đón lấy chiếc đèn dẫn hồn đang rơi xuống.
Ninh Đào Hoa không thay đổi nhiều, thay đổi duy nhất là cành đào trên búi tóc của cô.
Cô ấy tựa như nàng tiên trong thần thoại đang dạo chơi nhân gian vậy.
Cũng giống như chiếc ngạc hươu nở đầy những hoa đào màu hồng, thuận theo chuyển động không ngừng của cô, lúc nào cũng sẽ có cánh hoa đào rơi xuống, rơi xuống đất rồi liền biến mất không chút tăm tích.
Lưu Vãn Chiếu nhìn chằm chằm cành đào trên đầu Ninh Đào Hoa, cô nhận ra đó là của Hà Tứ Hải, lúc mới đến cô đã biết rồi, trong lòng không nhịn được mà cảm thấy ghen...
Vợ chồng Lâm Kiến Xuân cũng nhận ra điều đó, lúc đầu khi Hà Tứ Hải trị mắt cho Uyển Uyển, cậu ta đã kéo cành đào này từ búi tóc xuống rồi thi triển phép thần.
Động tác của Ninh Đào Hoa rất mềm mại, bước chân cũng rất nhẹ nhàng, tựa như không hề giẫm lên mặt đất, chậm rãi đi tới trước mọi người.
Sau đó……
Quỳ xuống trước mặt Hà Tứ Hải rồi cúi đầu xuống.
Bây giờ thần lực của cô ấy càng mạnh mẽ, cô ấy càng kính sợ Hà Tứ Hải, một giọng nói trong lòng không ngừng nói với cô rằng Hà Tứ Hải nguy hiểm thế nào.
“Lễ tế hoa đào đã kết thúc chưa?” Hà Tứ Hải hỏi.
Ninh Đào Hoa lắc đầu.
“Tiếp theo là tiệc Hoa Đào, hơn nữa trong ba ngày tới, toàn bộ trấn Hoa Đào sẽ tổ chức nhiều hoạt động kỷ niệm khác nhau.” Ninh Đào Hoa nói.
Hà Tứ Hải nhìn xuống núi, thấy những tín đồ vốn đang tụ tập ở quảng trường lần lượt tản ra.
Sau đó khiêng một chiếc bàn dài từ trong nhà ra đặt giữa phố, sau đó bày thức ăn lên đó, rồi cứ thế hết nhà này đến nhà nọ…
“Đứng dậy đi, đây là cơ duyên của cô, cô không cần quỳ với tôi.” Hà Tứ Hải nói.
Ninh Đào Hoa nghe thế có hơi ngập ngừng, cuối cùng chỉ cúi đầu hành lễ với Hà Tứ Hải.
Sau đó, cô cúi người trước Uyển Uyển và Huyên Huyên để bày tỏ lòng biết ơn.
Lúc này mới đứng thẳng lên rồi nói với mọi người: “Mọi người nghỉ ngơi trước đi, cho phép tôi đi thay quần áo, sau đó lại dẫn mọi người dự tiệc Hoa Đào.”
Nghe xong ai cũng gật đầu, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cành đào trên đầu cô, không thể rời mắt.
Nhìn Ninh Đào Hoa rời đi, ngoại trừ Lưu Vãn Chiếu, mấy người lớn khác đều nhìn nhau, tất cả đều nhìn thấy sự kinh ngạc trên khuôn mặt của nhau.
Đặc biệt là vợ chồng La Thiên Chí, vẻ mặt của họ là ngạc nhiên nhất, nhớ lại lúc đầu Hà Tứ Hải nói mình chỉ là người bình thường thôi, chỉ là có chút năng lực đặc biệt.
Bây giờ nghĩ lại, họ có ý định muốn nhảy đổng lên mà chửi.
Còn Lâm Kiến Xuân mặc dù bị sốc nhưng không giống như kiểu vợ chồng La Thiên Chí, dù sao họ cũng hiểu rõ về năng lực của Hà Tứ Hải hơn, chưa kể mối quan hệ với con gái mình nữa, Hà Tứ Hải càng mạnh mẽ, bọn họ càng vui mừng.
Vợ chồng Lưu Trung Mưu đương nhiên cũng rất vui, thậm chí còn hơn thế nữa ...
“Hà…ngài Hà…” La Hoan trơ mặt xông tới chỗ Hà Tứ Hải.
Lần này cậu ta không gọi đại ca nữa.
Hà Tứ Hải nhìn cậu ta.
La Vũ Dương và Đinh Mẫn ở bên cạnh cũng tò mò nhìn Hà Tứ Hải, lúc này trong lòng họ có vô số câu hỏi, nhưng đều không thể mở miệng nói được.
Chỉ có Lưu Vãn Chiếu là không nhìn Hà Tứ Hải mà nhìn chằm chằm vào chân núi, hình như rất có hứng thú với tiệc Hoa Đào.
Thấy Hà Tứ Hải nhìn mình, La Hoan lập tức xoa tay, nở nụ cười hối lỗi nói: “Ngài Hà, thật ra con người tôi rất tốt, kính già yêu trẻ, thường xuyên làm việc thiện, tuân thủ pháp luật, thậm chí không đội trời chúng với tệ nạn xã hội…”
“Cho nên?” Hà Tứ Hải cười hỏi.
“Nếu có cơ duyên nào không thích, cơ duyên gì đấy á, có thể xem xét đến tôi, tôi không chê đâu.” La Hoan nói.
Hà Tứ Hải khẽ gật đầu.
“Thật không?” La Hoan nghe xong phấn khích đến hai má đỏ lên, vẻ mặt đầy vui mừng.
“Xạo đấy.”
La Hoan: “...”
Lúc này Ninh Đào Hoa đã thay quần áo rồi bước ra từ trong miếu.
Cô ấy đã thay quần áo, nhưng cành đào trên đầu vẫn chưa được tháo ra.
“Ngài Hà, tôi dẫn mọi người đi dạo phố.”
Hà Tứ Hải gật đầu.
Ba đứa nhóc hò reo lên rồi lao xuống sườn núi.
“Đi chậm lại, cẩn thận bị ngã.” Hà Tứ Hải ở phía sau dặn dò.
Mọi người đều nhìn ánh mắt cậu ta.
Họ đều thắc mắc, rốt cuộc cậu ta là người hay là thần?
Khi đến quảng trường, đã có vài người đang đợi họ.
Người đứng đầu là bà nội của Ninh Đào Hoa.
Có lẽ bà ấy biết điều gì đó, thấy một nhóm người đi xuống, đầu tiên bà ấy đón chào họ rồi cúi người chào Hà Tứ Hải, sau đó dẫn họ tiến về phía trước.
Ninh Đào Hoa giới thiệu tiệc Hoa Đào và các món ăn trong bữa tiệc với mọi người.
Còn người trên đường khi thấy bọn người Hà Tứ Hải đều cúi đầu chào rồi kính cẩn tránh ra.
Ba đứa nhóc vẫn chưa ăn tối, sớm đã không chịu được nữa rồi.
Đồ ăn trong bữa tiệc có thể tùy ý lấy, điều đó khiến ba đứa nhóc rất vui.
Nhìn cái này là muốn ăn, thấy cái kia là muốn ăn.
Hà Tứ Hải vươn tay lấy một miếng bánh gạo nếp trên bàn đưa cho Lưu Vãn Chiếu: “Ăn thử đi, mùi vị rất ngon đấy.”
Lần trước đến cậu ta đã ăn qua rồi.
Lưu Vãn Chiếu nhìn cậu ta, sau đó nhận lấy.
Hà Tứ Hải cười rồi khẽ nói: “Giận rồi à?”
------
Dịch: MBMH Translate