Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 440 - Chương 440: Dạo Phố

Chương 440: Dạo Phố Chương 440: Dạo Phố

“Sao em phải tức giận chứ?” Lưu Vãn Chiếu trợn mắt nói.

“Vậy là em ghen đúng không?” Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.

“Em mới không thèm ghen.” Lưu Vãn Chiếu cắn miếng bánh nếp một cách “hung hãn”.

Hà Tứ Hải biết cô thật sự ghen rồi, nhìn Ninh Đào Hoa đang nói chuyện với mọi người.

“Tín ngưỡng đúng là có độc mà.” Hà Tứ Hải khẽ nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe xong thì thắc mắc nhìn hắn ta.

“Cô ấy lúc này ở trong mắt người dân trong trấn chính là bộ dạng như này, nếu một ngày nào đó họ cho rằng cô ấy là đàn ông, vậy thì cô ấy có thể trở thành đàn ông, em hi vọng như vậy không?”

Hà Tứ Hải quay lại và hỏi Lưu Vãn Chiếu.

Trên thực tế, những ví dụ như vậy không phải là hiếm, đặc biệt là trong Phật giáo, nhiều người vốn là đàn ông thì lại biến thành phụ nữ, cũng có rất nhiều phụ nữ lại biến thành đàn ông.

Trong Phật giáo có một câu thế này, Phật có trăm vạn hình dạng, trăm vạn pháp thân (*)

(*)Đức Phật có hai thân chính: Pháp thân (Dharmakaya) hay thân chân lý và Sắc thân (Rupakaya), tâm toàn trí hay tâm giác ngộ chính là Pháp Thân.

Đó quả thật là những gì chính Đức Phật muốn, cũng đều những gì các tín đồ nghĩ.

Lưu Vãn Chiếu nghe xong thì ngây ra, sau đó nói một câu hoàn toàn không liên quan.

“Cô ấy có làn da đẹp.”

Hà Tứ Hải: “…”

Như thể sợ hắn không hiểu, Lưu Vãn Chiếu tiếp tục: “Cô ấy đẹp hơn so với lần trước em gặp.”

Hà Tứ Hải thực sự cạn lời rồi, chuyện mà phụ nữ chú ý tới thật kỳ lạ.

“Đây là tác dụng của thần lực, đương nhiên càng do tác dụng của tín đồ.”

Tín ngưỡng tuy có độc, nhưng đôi khi chất độc này không hoàn toàn là chuyện xấu.

Thần linh trong mắt tín đồ là sự hoàn mỹ, vì vậy do tác dụng của đức tin, thần linh đương nhiên có xu hướng càng hoàn hảo hơn.

Sau đó trở thành hình ảnh hoàn hảo trong tâm trí của các tín đồ.

Tín ngưỡng mà bây giờ Ninh Đào Hoa nhận được hỗn tạp lại không sâu sắc, hơn nữa đây không phải chuyện một sớm một chiều.

“Da của em vẫn luôn không đẹp gì hết.”

Lưu Vãn Chiếu vươn mu bàn tay ra trước mặt Hà Tứ Hải, làm ra bộ dạng “mau nhìn em đi nè”, cực kỳ trẻ con.

Hà Tứ Hải vươn tay nắm lấy tay cô, nói: “Em là người phụ nữ của anh, không cần phải ngưỡng mộ người khác.”

Lưu Vãn Chiều đỏ mặt rồi “hừ” Hà Tứ Hải.

Thì thầm nói: “Ai là người phụ nữ của anh chứ.”

Nhưng chưa kịp buông ra.

“Đừng vội…”

Hà Tứ Hải vươn tay luồn tay vào tóc cô, vuốt gọn mái tóc bị gió làm rối tung của cô.

“Hơn nữa trong mắt anh, em là người đẹp nhất.” Hà Tứ Hải nhìn vào mắt cô và nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe xong, hai má càng đỏ hơn, nhưng lại không giấu được niềm vui hiện lên trong ánh mắt.

Cách đó không xa, hai người Đinh Mẫn và La Vũ Dương đang nhìn sang đây với ánh mắt ngưỡng mộ.

Từ trước tới giờ, bọn họ còn chưa nói chuyện được như thế với Hà Tứ Hải nữa.

Cách biệt giữa người với người sao lại lớn như vậy.

“Được rồi, được rồi, hai người đừng tình tứ với nhau nữa.”

Vào lúc này, Đào Tử chạy đến cắt ngang chuyện tốt.

“Con làm gì đấy? → _ →”

“Cho ba ăn.”

Đào Tử đưa xiên thịt dê đã ăn dở cho Hà Tứ Hải.

“Lại ăn không hết sao?” Hà Tứ Hải nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp vươn tay cầm lấy.

“Không phải, con còn muốn ăn mấy món ngon khác.” Đào Tử hào hứng nói.

Tối nay thực sự có quá nhiều món ngon để ăn rồi.

Hơn nữa còn có rất nhiều thứ vui lắm.

Mặt nạ động vật nhỏ dễ thương, hồ lô vẽ tay tinh xảo, động vật đan bằng len sống động, những cánh diều xinh đẹp…

Đồ đạc trên tay ba đứa nhóc không thể bỏ xuống, chỉ đành nhờ người lớn phía sau giúp đỡ.

Điều quan trọng là những thứ này không cần tiền, thích cái gì thì lấy lấy đó.

Đối với Đào Tử - người luôn cho rằng ba mình rất nghèo khổ mà nói thì chính là cơ hội ngàn năm có một.

Mọi người đi dọc theo con phố dài, đại khái đã xem lướt qua một lượt trấn Hoa Đào.

“Đợi đến sáng mai sẽ có người từ các trấn khác đến, sẽ càng sôi động hơn, chuyện này sẽ kéo dài trong ba ngày.” Ninh Đào Hoa nói.

“Ba ơi, ba ơi, ngày mai chúng ta quay lại nhé.” Đào Tử nghe xong vội nói.

“Con không đi nhà trẻ sao?”

Đào Tử nghe xong thì ngây ra, sau đó mới nhớ ra mình phải đi nhà trẻ, cô bé quên mất tiêu chuyện đó.

Gãi gãi đầu, làm con nít khổ quá đi.

“Không được thì xin giáo viên nghỉ hai ngày đi.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Chuyện này… không ổn lắm?” Hà Tứ Hải do dự nói.

“Có gì không tốt, nhà trẻ cũng không dạy thứ gì thực tế, chẳng qua là đổi một nơi khác để chơi thôi.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Hà Tứ Hải cảm thấy cũng đúng, thế là nói: “Vậy được, để anh báo với giáo viên một tiếng.”

“Haha, chị ơi, em yêu chị ~” Huyên Huyên vui vẻ nói.

“Lúc này mới yêu chị mình sao, tại sao trước đây không nghĩ đến chị?” Lưu Vãn Chiếu gõ nhẹ lên cái đầu nhỏ của cô bé.

“Không có mà, cái này cho chị ăn.”

Huyên Huyên lập tức đưa miếng bánh nhân thịt đã ăn hết một nửa trên tay cho Lưu Vãn Chiếu, hơn nữa còn bày ra bộ dạng “em rất yêu chị” nữa.

“Em đây là ăn không hết chứ gì?” Lưu Vãn Chiếu nheo mắt nhìn cô bé nói.

“Đâu có, chị vu oan em rồi, em là đứa bé ngoan mà.” Huyên Huyên mở to hai mắt, bô dạng như kiểu “chị bắt nạt em”.

“Được rồi, được rồi, chị tin em.” Lưu Vãn Chiếu vươn tay nhận lấy.

Huyên Huyên lập tức di chuyển đôi chân ngắn ngủn của mình, chạy đến một cửa hàng bán bò hun khói.

Sau đó nhanh chóng bước ra với miếng bò hun khói ngũ vị thật to.

Lưu Vãn Chiếu: “…”

“Em nói mình là đứa bé ngoan, vậy mà dám gạt chị.” Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

“Em gạt chị chỗ nào?” Huyên Huyên cắn một miếng bò hun khói trên tay rồi hỏi vặn lại.

“Không phải nói em ăn không nổi nữa sao?” Lưu Vãn Chiếu chỉ vào miếng bánh thịt đã bị cô bé ăn dở ở trên tay.

“Em ăn tiếp được, em sợ không ăn hết cái này thôi.” Huyên Huyên giơ miếng bò hun khói trên tay lên nói.

“Được rồi, được rồi, chị là đứa bé lớn rồi, đừng keo kiệt thế chứ.”

Xuân Xuân nói rồi liếc nhìn miếng bò hun khói trên tay.

Sau đó lại nói: “Đợi lát nữa em chia cho chị một nửa, chị đừng giận nữa, nếu giận sẽ già đi rất nhanh đó, ông chủ sẽ không thích chị nữa.”

Hà Tứ Hải: (⊙? ⊙)

Sao lại đổ lên người mình thế này.

Lưu Vãn Chiếu trừng mắt nhìn Hà Tứ Hải, sau đó tức giận nói: “Chị không thèm ăn của em, em không ăn nỗi nữa rồi chứ gì?”

“Hừ, không có nhé.”

Huyên Huyên ưỡn bụng ra, thể hiện có thể ăn hết miếng bò này.

“Vậy sao? Vậy để chị xem em có thật sự ăn hết không nhé.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Chị ơi.”

“Gì?”

“Cô giáo nói trẻ con phải biết chia sẻ, như vậy sẽ nhân đôi niềm vui, bây giờ em vui lắm, em chia sẻ với chị nhé.”

Lưu Vãn Chiếu vừa giận vừa buồn cười, nhéo nhéo mặt cô bé, lúc cô bé định cắn tay thì buông ra.

“Cái miệng nhỏ này của em, sao bây giờ lại biết nói chuyện thế hả.”

Hà Tứ Hải cười lớn.

Lưu Vãn Chiếu nhét bánh thịt vào trong tay hắn.

“Nào, em chia sẻ niềm vui với anh này.”

“Hmm…”

Tối nay Hà Tứ Hải đã ăn no rồi, đều là đồ ăn còn dở của Đào Tử, hơn nữa trên tay còn xách rất nhiều đồ.

...

Mọi người dạo phố xong, trước khi trở về Đào Hoa miếu cũng đã hơn mười một giờ tối.

Ninh Đào Hoa lại hỏi: “Ngài Hà, tối nay ngài có về không? Có cần tôi thu xếp chỗ ở cho ngài không?”

Hà Tứ Hải nhìn Lưu Trung Mưu và hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh.

“Ngày mai chúng tôi cũng không có việc gì, cô cứ quyết định đi.”

“Con không muốn về, con vẫn muốn chơi.” Đào Tử xen vào.

Thế là Hà Tứ Hải nói với Ninh Đào Hoa: “Chỗ ở thì không cần, cô chuẩn bị cho chúng tôi vài bộ dụng cụ vệ sinh cá nhân, giường với mền là được rồi.”

“Ế, vậy mọi người ngủ ở đâu?” La Hoan ngạc nhiên hỏi.

“Tự nhiên có chỗ thôi.”

Hà Tứ Hải bước đến một góc của ngôi miếu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment