Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 441 - Chương 441: Phản Hồi Từ Chính Phủ

Chương 441: Phản Hồi Từ Chính Phủ Chương 441: Phản Hồi Từ Chính Phủ

Hà Tứ Hải đi đến góc miếu rồi biến mất không dấu vết.

“Ể?” Đào Tử thốt lên ngạc nhiên rồi vội chạy tới.

Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng chạy đến.

Sau đó ba đứa nhóc biến mất trước mặt mọi người tựa như bong bóng vỡ tan vậy.

“Cái này… bọn họ đâu rồi?” Tôn Nhạc Dao lo lắng hỏi.

“Đừng lo, không sao đâu.” Lưu Vãn Chiếu an ủi nói.

“Mọi người đi theo con.” Cô dẫn đầu tiến lên trước.

Mọi người vội vã đi theo về hướng góc tường.

Sau đó cảm thấy một lớp nước, tiếp đó trước mắt nhoà đi.

Họ đến một nơi xa lạ, Hà Tứ Hải đang đứng ở một cái cổng thật lớn nhìn bọn họ.

Ba đứa nhóc đang ngồi xổm bên cạnh, nhìn một bông hoa khổng lồ trên bãi cỏ ven đường.

“Đây là nơi nào?”

Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.

Lưu Trung Mưu nhìn lên những dòng chữ trên cái cổng.

“Chợ Phượng Hoàng?”

Là chợ sao? Lưu Trung Mưu nghĩ thầm.

“Tối nay chúng ta sẽ ở đây.” Hà Tứ Hải nói.

“Ngài Hà đây là nơi nào?” Đinh Mẫn không nhịn được bèn hỏi.

“Một khu chợ.” Hà Tứ Hải nói.

Tất cả mọi người: “...”

Mọi người không phải kẻ mù, đương nhiên biết đây là một cái chợ.

Nhưng rõ ràng Hà Tứ Hải không muốn giải thích nên họ cũng không hỏi thêm.

Chỉ có Lưu Trung Mưu tiến lại phía dưới cánh cổng, tỉ mỉ nghiên cứu phong cách chạm khắc trên đó.

Ngạc nhiên nói: “Có chút giống với phong cách thời nhà Thương, nhưng thời nhà Thương có cánh cổng này sao?”

Thành thật mà nói, bản thân Lưu Trung Mưu cũng không rõ.

Tuy nhiên, các nét chạm khắc trên cổng hầu hết đều thẳng, hài hoà thanh thoát, nét khắc lõm nhiều hơn nét khắc nổi.

Ngoài ra, hầu hết các động vật được chạm khắc đều hung dữ, hoặc kết hợp giữa người và thú, hoặc kết hợp giữa người và thần, hơn nữa còn có một lượng lớn hoa văn hình chim, bởi vì thời nhà Thương chim được xem là vật tổ.

“Mọi người vào với tôi đi.” Hà Tứ Hải kêu mọi người đi vào trong.

“Ba ơi, ba ơi...” Đào Tử đuổi theo.

“Sao thế?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Con muốn bươm bướm,” Đào Tử nói.

Hà Tứ Hải vươn tay giơ tay lên không trung, lập tức vô số bươm bướm đủ màu sắc hiện ra, bay lượn giữa bầu trời.

Mọi người đều kinh ngạc thốt lên.

Sau đó đều quay sang nhìn Ninh Đào Hoa ở bên cạnh, bởi vì rất nhiều bươm bướm đều đậu trên cành đào trên đầu cô.

“Tất cả đều là thật sao? Không phải là ảo giác đúng không?” La Vũ Dương khẽ đưa tay lên không trung, lập tức một con bướm sặc sỡ đáp xuống trong lòng bàn tay cô.

Cái chạm nhẹ đó chắc chắn không phải là giả.

Cô đưa tay ra định bắt lấy, con bướm sặc sỡ lập tức rung cánh bay vụt lên không trung.

Sau đó cô mới chợt để ý có một dải Ngân hà khổng lồ trên bầu trời, bắt ngang qua toàn bộ bầu trời.

Nó cũng chiếu sáng toàn bộ con đường, giúp mọi thứ có thể được nhìn thấy rõ ràng.

“Phong cách này là từ thời Đường.”

“Ồ, đây là một dạng kiến trúc vào cuối thời Minh.”

“Ể, đây là triều đại nào, tôi chưa thấy qua, trở về kiểm tra tài liệu thử.”

...

Dọc đường đi, Lưu Trung Mưu có cảm giác như có quá nhiều thứ để xem.

Cảm giác toàn bộ chợ Phượng Hoàng tựa như đã tập hợp tất cả lịch sử kiến trúc của nhân loại trên con đường này.

“Đào Hoa, lát nữa cô mang đồ vào nhé, nơi vừa rồi chúng ta đến chính là cửa ra vào.” Hà Tứ Hải nói.

“Vâng, ngài Hà.”

“Ông chủ, ông chủ, em muốn một cây bồ công anh thật lớn, cây bồ công anh mà có thể mang em bay lên trời ấy.” Huyên Huyên chạy tới, phấn kích nói.

“Vậy sao?”

Hà Tứ Hải đưa tay ra chỉ vào bên đường, một bông bồ công anh vốn dĩ thấp bé lập tức vươn lên cao, to xấp xỉ một quả khinh khí cầu.

Huyên Huyên thích thú chạy đến và ôm lấy thân cây.

Hà Tứ Hải thổi nhẹ một cái, bồ công anh bay lên theo gió, Huyên Huyên liền được mang theo bay lên.

Đào Tử và Uyển Uyển đuổi theo, mỗi đứa túm lấy một chân của Huyên Huyên, ba đứa nhỏ vui cười bay lên không trung.

Tất cả mọi người: “...”

Điều này không khoa học chút nào.

“Huyên Huyên, nguy hiểm lắm đó, mau xuống đi.” Tôn Nhạc Dao lo lắng hét lên.

“Không sao đâu, để bọn nhóc chơi đi, có con ở đây mà.” Hà Tứ Hải an ủi.

Trên thực tế, ngay cả khi bồ công anh biến lớn hơn, nó cũng không thể mang theo tụi nhỏ mà bay lên.

Hơn nữa, Đào Tử và Uyển Uyển đang kéo chân của Huyên Huyên, sớm đã rơi xuống rồi, làm gì có sức lực lớn thế chứ.

Mọi thứ đều là ý muốn của Hà Tứ Hải mà thôi.

Trong không gian này, mọi thứ đều chuyển động theo ý muốn của Hà Tứ Hải.

Chỉ trong không gian này, người ta mới có thể được gọi là một vị thần thực sự.

Chờ Hà Tứ Hải dẫn mọi người đến cuối chợ Phượng Hoàng.

Ba đứa nhóc sớm đã đợi sẵn ở đó, nô đùa trên thảm hoa khổng lồ.

“Thật là đẹp.” Mọi người đều khen ngợi.

“Chúng ta sẽ ở đây tối nay.”

Hà Tứ Hải chỉ vào trang viên sau vườn hoa và nói với mọi người.

...

“Ngài Hà…” Ninh Đào Hoa - người ra ngoài để lấy vật dụng hàng ngày trở lại tìm Hà Tứ Hải.

“Có chuyện gì vậy?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Vừa rồi thư ký đến gặp tôi nói có người của Cục Nội vụ Tôn giáo muốn gặp tôi.” Ninh Đào Hoa nói.

“Hả?”

Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên hắn ta nghe nói có bộ phận như vậy.

Tuy nhiên không ngoài dự liệu của hắn, Ninh Đào Hoa có động thái lớn như vậy, nếu chính phủ không nói năng gì thì hắn mới cảm thấy kỳ quái ấy.

Nhưng tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn.

“Vậy cứ gặp đi, không có gì phải giấu cả.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy thì… chuyện của ngài cũng được nói sao?” Ninh Đào Hoa hỏi.

“Được, để xem bọn họ có nhớ đến tôi không.” Hà Tứ Hải cười nói.

Ninh Đào Hoa không hiểu ý Hà Tứ Hài là gì, vẻ mặt đầy thắc mắc bước ra ngoài.

…………

Hà Tứ Hải lấy sổ ra và đặt lên bàn.

Sau đó lại đặt ấn âm dương và cái tù và ở bên cạnh.

Cuối cùng trải một tấm lụa ra.

Trên tấm lụa viết: Thủ Thiên Vận Minh Quân, sắc lệnh Phượng Cửu Phi Phượng Lĩnh công đức vô lượng, ơn trạch…

Đây là bản sắc lệnh ban đầu của Phượng Cửu.

Hắn nhìn ấn âm dương bên cạnh.

“Sao còn chưa ngủ thế?” Lúc này Lưu Vãn Chiếu từ trong phòng bước ra.

“Sắp đi ngủ rồi, Đào Tử ngủ chưa?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Ừm, nằm xuống giường là ngủ thiếp luôn, hôm nay mệt quá mà.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Vậy thì em cũng ngủ đi, anh đi ngủ liền ấy mà.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy được, nhưng ...” Lưu Vãn Chiếu do dự.

“Nhưng sao?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Anh để mọi người biết những chuyện này có thực sự tốt không?” Lưu Vãn Chiếu lo lắng nói.

Hà Tứ Hải nghe xong thì bật cười.

“Không có gì phải lo lắng, đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, chuyện gì đến cũng đến thôi.” Hà Tứ Hải nói.

“Vậy được rồi, anh tự mình nghĩ kỹ là được.” Lưu Vãn Chiếu vẫn có chút lo lắng.

Hà Tứ Hải gật đầu, chuyện của Ninh Đào Hoa dường như chỉ là do nổi hứng nhất thời thôi.

Nhưng nghĩ lại, e rằng không chỉ là nổi hứng nhất thời, cho nên hắn cũng thuận theo mà làm.

“Không… bất kể thế nào, em… em đều sẽ ở cùng anh, sát cánh bên cạnh anh.” Lưu Vãn Chiếu do dự một chút, hai má đỏ bừng nói.

Hà Tứ Hải đứng dậy, đi đến trước mặt cô rồi nhẹ nhàng vuốt má cô.

“Chỉ cần em không rời đi, anh sẽ không từ bỏ, yên tâm đi, mọi chuyện có anh lo.” Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe xong thì nở nụ cười nhẹ nhõm.

“Vậy em đi ngủ trước, anh mau ngủ đi nhé.” Nói rồi liền xoay người đi về phòng.

Nhìn cô rời đi, Hà Tứ Hải lại ngồi xuống.

Hắn ta cầm sổ rồi lật, đồng thời lấy ra thù lao lúc đầu tặng cho Nương Nương.

“Em bé nhân sâm”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment