Em bé nhân sâm thực ra là một loại cấm chế vô cùng đặc biệt.
Nó được tạo bởi thần lực của Tống Tử Quan âm, sau đó được gột rửa bởi thần lực trên cây hòe, cuối cùng mất sạch đi ký ức, trở thành một linh hồn không có suy nghĩ.
Phương pháp này có vẻ là giống với luân hồi, nhưng thực ra nó đã làm tổn thương linh hồn gốc, sau khi luân hồi chuyển thế, không đến nỗi trở nên ngu ngốc, nhưng trí tuệ sẽ bị thiếu hụt, phải sống một cuộc đời vô cùng tầm thường.
Cho nên muốn hóa giải cấm chế, thì cần có thần lực của Tống Tử Quan âm.
Cuốn sổ được lật đến trang cuối cùng.
Trên đó chính là hình vẽ của Tống Tử Quan âm.
Tống Tử Quan âm khoác một chiếc áo lớn, trên ngực treo một chiếc gương đồng, dưới chân là mấy em bé được chạm khắc bằng ngọc hồng hào đang lăn lộn, vui đùa.
Hà Tứ Hải hơi do dự đưa tay ra chạm vào hình vẽ của Tống Tử Quan âm một cái.
Vô số khói bụi xám xịt quấn lấy người hắn.
Quần áo trên người hắn cũng theo đó mà thay đổi.
Cũng vẫn là trường bào lớn màu trắng, nhưng trên áo lại có hình bách tử hoàn chỉnh.
Bên cạnh đó, trên ngực áo còn treo một chiếc gương đồng.
Trông có vẻ hơi ngớ ngẩn, hắn mơ hồ nhớ đến chương trình trên TV mình từng xem trước đây, trong đó có một tên ngốc treo gương đồng ở trước ngực.
Nhưng Hà Tứ Hải cũng không nghĩ quá nhiều mà đưa tay ra chỉ vào ‘em bé nhân sâm’ đang đặt ở trên bàn.
Thần lực của Tống Tử Quan âm bao bọc lấy nó, cấm chế lập tức được giải trừ.
Biến thành một đứa bé trai đang cuộn tròn nằm trên bàn.
Cứ như là đang ngủ say vậy.
Đứa bé trai trông tầm khoảng năm sáu tuổi, bụ bẫm kháu khỉnh, cạo tóc trái đào, trên tay còn có một đôi vòng bạc, có thể nhìn ra tình yêu của cha mẹ dành cho nó.
Hà Tứ Hải gỡ bỏ hóa thân, trở về hình dạng ban đầu, sau đó mới đưa tay ra khẽ vỗ nhẹ vào đứa trẻ.
Đứa bé trai lập tức tỉnh lại, khẽ dụi mắt, bò dậy, dùng đôi mắt to tròn đen láy tò mò nhìn về phía Hà Tứ Hải.
“À, hóa ra là vẫn còn ý thức?” Hà Tứ Hải hơi ngạc nhiên.
Xem ra nó vẫn chưa bị Tống Tử Quan âm xóa đi ký ức.
“Hóa ra là thần tiên sao.” Đứa bé trai vô cùng tò mò, cười nói với Hà Tứ Hải.
Đôi mắt to tròn, hai tròng đen trắng rõ rệt, trong vắt cứ như có thể nhìn thấu lòng người.
Hà Tứ Hải đưa tay ra xoa xoa mái tóc trái đào của nó.
“Cháu tên là gì?”
“Chú thần tiên, cháu là Lâm Ân, năm nay sáu tuổi.” Đứa bé vui vẻ nói.
Sau đó nó nhìn trái, nhìn phải, nghi hoặc hỏi: “Đây là đâu? Ba mẹ cháu đâu?”
“Cháu không biết trước đây đã xảy ra chuyện gì sao?” Hà Tứ Hải hỏi.
Lâm Ân lắc đầu.
Nó đã không biết, thì Hà Tứ Hải cũng không giải thích nhiều.
Mà nói: “Vậy tại sao sau khi cháu chết lại không quay về cõi âm?”
“Cháu muốn ở cùng ba mẹ cháu.” Lâm Ân nói.
“Hóa ra là vậy, cho nên sau khi cháu chết, cháu vẫn luôn ở đằng sau ba mẹ mình sao?”
Lâm n gật đầu, sau đó nhíu mày như vừa nhớ ra điều gì đó.
“Hôm đó mẹ cháu muốn đi chợ mua rau, cháu đã đi theo mẹ, mẹ còn mua cả tôm hùm lớn mà cháu thích nữa, hầy, đáng tiếc là cháu không ăn được ~” Lâm Ân thở dài, rõ ràng là rất buồn bực.
Hà Tứ Hải không nói gì, chỉ yên lặng chờ cậu nói tiếp.
Lâm Ân sững người lại một lúc, rồi tiếp tục nói: “Khi mẹ mua ớt xanh, cháu ở bên cạnh bảo mẹ đừng mua, cháu không thích ăn ớt xanh, nhưng mẹ không nghe thấy lời cháu nói, cháu nói lớn tiếng hơn nữa, sau đó cháu không biết gì nữa...”
Lâm Ân nhìn sang Hà Tứ Hải, đôi mắt đen láy lóe sáng lên như muốn hỏi hắn tại sao.
“Tại sao cháu lại ở đây?”
Hà Tứ Hải vốn còn tưởng Lâm Ân lâm vào cảnh ngộ giống như Uyển Uyển nên mới không hỏi sao cậu bé chết, nhưng bây giờ xem ra không phải như vậy rồi.
“Hóa ra cháu vì không nỡ rời xa ba mẹ, nên mới không đến cõi âm, vậy chú giúp cháu gặp lại ba mẹ, có được không?”
“Thật ạ?”
“Đương nhiên là thật, không phải cháu nói chủ là thần tiên sao? Thần tiên sẽ không lừa con nít.”
Hà Tứ Hải đưa tay ra bế cậu bé ra khỏi cái bàn.
“Cảm ơn chú thần tiên.”
Lâm Ân vui mừng nói.
“Vậy cháu có thể nói cho chú biết, ba mẹ cháu tên là gì? Nhà ở đâu không?”
“Vâng ~, ba cháu tên là Lâm Hữu Hoành, mẹ cháu tên là Nhậm Lệ Văn, số điện thoại của ba cháu là 138..., số điện thoại của mẹ cháu là 136..., nhà cháu ở Dung Thành...”
“Thật là thông minh.” Hà Tứ Hải khen ngợi.
“Hôm nay cứ ở đây trước đã, đợi chú làm xong việc, thì sẽ giúp cháu tìm ba mẹ nhé, có được không?”
“Dạ vâng.”
Lâm Ân vui vẻ gật đầu.
...
Đào Tử thức dậy vào buổi sáng, việc đầu tiên nàng làm là chạy ra ngoài cửa, dang tay, vặn mông, sau đó hít một hơi thật sâu.
Nơi này thật xinh đẹp, thật muốn sống mãi ở đây.
Đào Tử ngẩng đầu lên nhìn trời, ông mặt trời đã dậy rồi, trông như một quả trứng lớn đang lơ lửng trên không trung vậy.
“Cháu chào ông mặt trời.” Đào Tử khua bàn tay nhỏ về phía mặt trời.
“Xin chào.” Bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói xa lạ.
Đào Tử ngạc nhiên, nhìn về phía phát ra tiếng nói.
“Em trai nhỏ, em là ai thế? Sao lại ở đây?”
“Tôi tên là Lâm Ân, vả lại tôi cao hơn cậu đấy.” Lâm Ân nhìn Đào Tử kiếng chân nói.
“Năm nay tôi năm tuổi rồi.” Đào Tử chống nạnh phản bác lại.
“Nhưng anh sáu tuổi rồi đấy.” Lâm Ân đắc ý nói.
Đào Tử gãi đầu, cảm thấy bản thân bất lợi, nhưng cũng chẳng có vấn đề cả.
Sau đó tò mò hỏi: “Thế tại sao anh lại ở đây?”
Lâm Ân nghe vậy thì lắc đầu nguầy nguậy.
“Vậy anh có muốn chơi với em không?” Đào Tử hỏi.
Lâm Ân gật đầu, Đào Tử bước lên phía trước, dẫn cậu bé trở vào trang viên.
Sau khi đi qua hành lang dài, quanh co, Đào Tử đi vào khách sạn, mọi người đã dậy cả rồi, nên ở đây rất náo nhiệt.
Đào Tử đắc ý nói với mọi người: “Mọi người nhìn đi, em tìm được một anh trai nhỏ này.”
“Hả?”
Huyên Huyên và Uyển Uyển chạy tới, tò mò nhìn Lâm Ân.
Điều này khiến Lâm Ân cảm thấy không thoải mái, cậu bé liền lặng lẽ trốn ra đằng sau Đào Tử.
“Lâm Ân, cháu qua đây đi.” Hà Tứ Hải vẫy tay với Lâm Ân.
“Chú thần tiên.” Lâm Ân chạy đến bên cạnh Hà Tứ Hải.
“Ba ba, ba quen anh trai nhỏ sao?” Đào Tử nghi hoặc hỏi.
“Phải, mới quen tối hôm qua, cậu bé tên là Lâm Ân, năm nay sáu tuổi.” Hà Tứ Hải giới thiệu với mọi người.
Tất cả mọi người đều có thể trông thấy Lâm Ân, là bởi vì trong không gian này, con người và ma quỷ có thể giao tiếp với nhau, đây vốn là quy tắc do Phượng Cửu lập ra, Hà Tứ Hải cũng không thể thay đổi.
Mọi người tò mò nhìn về phía Lâm Ân, trong lòng hơi thắc mắc, không biết tại sao đột nhiên lại có thể một đứa bé trai.
Nhưng mọi người đều rất thông minh, nên không hỏi sâu thêm.
“Đừng sợ, kết bạn với mấy đứa Đào Tử đi, hôm nay để mấy đứa nó đưa cháu đi chơi khắp nơi nhé.” Hà Tứ Hải xoa chỏm tóc trên đầu cậu bé.
“Hiahia...”
Trông thấy chỏm tóc kia, Uyển Uyển không nhịn được mà bật cười, cảm thấy rất kỳ lạ.
“Đào Tử, mấy đứa phải chăm sóc tốt cho Lâm Ân đấy, hôm nay cậu bé là khách.” Hà Tứ Hải nói với ba đứa trẻ,
“Vâng.” Ba đứa trẻ đồng thanh đáp một tiếng.
Cứ như vừa nhận được một sứ mệnh cao cả.
“Đi đi.” Hà Tứ Hải vỗ nhẹ vào lưng Lâm Ân, đẩy cậu bé về phía trước.
------
Dịch: MBMH Translate