Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 443 - Chương 443: Nhìn Thế Giới Này Nhiều Thêm Một Chút.

Chương 443: Nhìn Thế Giới Này Nhiều Thêm Một Chút. Chương 443: Nhìn Thế Giới Này Nhiều Thêm Một Chút.

Khi đoàn người Hà Tứ Hải từ tập đoàn Phượng Hoàng đi ra, đã nhìn thấy Ninh Đào Hòa đã chờ bọn họ ở bên ngoài.

Thấy bọn họ đi ra, lập tức đi tới.

Hà Tứ Hải đang định nói chuyện, thì Đào Tử với vẻ mặt hốt hoảng chạy đến, nắm tay Hà Tứ Hải nói: "Ba, không thấy anh trai nhỏ, có phải vẫn còn chưa đi ra không ạ?"

Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của cô bé, nhìn về Huyên Huyên phía bên cạnh.

"Ha ha, xem sự lợi hại của tôi nè." Huyên Huyên lấy ra chiếc đèn lồng nhỏ từ phía sau mông, sau đó giơ cao đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải.

Khi đèn Dẫn Hồn được thắp sáng, Lâm n lại lần nữa xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Đám người giờ mới hiểu được, hóa ra Lâm n không phải là người.

Đào Tử cũng đã quen, cảm giác ngoại trừ cô, tất cả mọi người có thể XÍU...UU! Biến mất, XÍU...UU! Xuất hiện, cho nên cũng chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên.

Nhìn mấy bạn nhỏ tay trong tay cùng nhau xuống núi.

Hà Tứ Hải vừa đi theo một bên hướng về phía Ninh Đào Hoa hỏi: "Đã gặp qua chưa?"

Ninh Đào Hoa gật đầu.

"Nói cái gì?" Hà Tứ Hải hiếu kỳ hỏi.

"Chỉ tới ghi danh, sau đó gửi cho tôi cái này." Ninh Đào Hoa lấy ra một thứ tương tự như thân phận vậy.

Hà Tứ Hải: "..."

"Không có nói đến cái khác?"

Ninh Đào Hoa lắc đầu, sau đó nói: "Tôi cũng thấy rất khó hiểu, tôi hỏi người tôi đã gặp mặt, hắn nói hắn chỉ là một nhân viên làm việc, cụ thể hắn cũng không biết."

Hà Tứ Hải nghe vậy rơi vào trầm tư, phản ứng của quốc gia, là đã biết có những thứ tồn tại như họ? Thái độ của bọn họ là như thế nào?

Hà Tứ Hải không nghĩ ra được, dứt khoát cũng tạm thời để ở một bên, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn.

Hắn tự tin, hiện tại bất luận tình huống như thế nào, hắn cũng có chút năng lực tự bảo vệ, chẳng qua hướng về trong Phượng Hoàng tập trốn một chút, cũng không có ai làm gì được hắn.

"Hôm nay cô không cần đi cùng với chúng tôi, cô cứ làm việc của mình đi, tự chúng tôi đi chơi được." Hà Tứ Hải nói với Ninh Đào Hoa.

"Tôi ..." Ninh Đào Hoa muốn nói cô không có việc gì.

Thế nhưng nhìn thấy Lưu Vãn Chiếu đứng ở một bên, nắm cánh tay Hà Tứ Hải, vẫn luôn không lên tiếng, đem lời muốn nói nuốt trở vào.

Cô cũng không phải con ngốc không có mắt nhìn.

Nhìn thấy Ninh Đào Hoa rời đi, Lưu Vãn Chiếu có phần cảm động nói: "Anh không cần phải làm như vậy."

Hà Tứ Hải nghe vậy, tràn đầy nghi ngờ nói: "Cái gì?"

"Không có gì." Lưu Vãn Chiếu liếc hắn một cái, bĩu môi quay đầu đi.

Một nụ cười yếu ớt xuất hiện trên khuôn mặt của Hà Tứ Hải, nhưng rất nhanh đã thu liễm lại.

Hắn quay đầu về phía Lưu Trung Miêu nói: "Mọi người hãy chia nhau đi dạo một vòng, buổi chiều tụ tập dưới gốc cây đào trước chùa."

"Nhưng mấy đứa nhỏ làm sao bây giờ?" Tôn Nhạc Dao nhìn mấy đứa nhỏ đang rướn cổ ở quầy hàng.

"Giao cho tôi là được rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Này như thế nào không biết xấu hổ như vậy chứ?" Chu Ngọc Quyên ở bên cạnh hỏi.

"Không có gì, bọn nó cũng rất hiểu chuyện." Hà Tứ Hải nói.

"Trước tiên đi dạo." Lâm Kiến Xuân nói.

Hắn nhìn ra Chu Ngọc Quyên không muốn rời xa con gái của mình.

Hà Tứ Hải gật đầu, cũng không phản đối.

Lâm Kiến Xuân với với hai vợ chồng Lưu Trung Miêu không muốn tách ra, còn bọn người La Thiên Chí cũng không tiện rời đi, dứt khoát mọi người liền đi cùng nhau.

"Đúng rồi, Đinh Mẫn, tôi có thể phải làm phiền cô một chuyện." Hà Tứ Hải đột nhiên thầm nghĩ khi nhìn Lâm n phía trước.

"Anh muốn kiểm tra cậu bé sao?" Đinh Mẫn theo ánh mắt Hà Tứ Hải, nhìn về phía Lâm n.

Hà Tứ Hải nghe vậy gật đầu, rất là vui mừng, này đều sẽ chủ động phát hiện vấn đề.

"Cha của cậu bé tên là Lâm Hữu Hồng ..." Hà Tứ Hải đem thông tin của Lâm n mà hắn biết được, nói cho Đinh Mẫn.

Đinh Mẫn lấy điện thoại di động ra, một bên nghe một bên nhớ, sau đó trực tiếp gửi đi.

"Thông tin chi tiết như vậy, rất dễ tra ra được." Đinh Mẫn nói.

Đám người vừa đi vừa nói chuyện xôn xao.

Chưa đến năm phút đồng hồ, điện thoại của Đinh Mẫn đã vang lên.

"Tra được rồi?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

Đinh Mẫn gật đầu.

Xem điện thoại di động cảm khái nói: "Lâm n là chết vì u thần kinh đệm, vẫn còn ở trên tin tức, điện thoại còn có thể tra ra được thông tin liên quan với cậu bé, thật đáng tiếc đứa bé này ..."

Hà Tứ Hải nghe vậy hơi kinh ngạc, lấy điện thoại di động ra, nhập tên Lâm n, quả nhiên tìm thấy được không ít tin tức liên quan.

Mẹ của Lâm n, Nhâm Lệ Văn người Du Châu, vào năm 2008 cùng với Lâm Hữu Hồng yêu nhau ở Dung Thành, sau đó định cư ở Dung Thành.

Bọn họ ngoại trừ Lâm n đứa con trai này bên ngoài, còn có một cô con gái Lâm Dật Hân.

Năm ngoái Lâm n được chẩn đoán mắc bệnh u thần kinh đệm ở não nghiêm trọng nên hai vợ chồng đã đưa con trai đi khắp nơi để chạy chữa, nhưng cuối cùng họ vẫn không cứu được mạng sống của Lâm n.

Lâm n sau khi chết, mẹ hắn đã đem con mắt của hắn hiến tặng cho người khác.

Bởi vì Nhâm Lệ Văn cảm thấy đôi mắt của con trai mình vẫn chưa nhìn đủ thế giới này.

Bà muốn cho đôi mắt của con trai nhìn thế giới này thêm nữa, nhìn những thứ đồ nó thích, đương nhiên, cũng có thể, còn có cơ hội được nhìn thấy bà.

...

"Thật là một người mẹ vĩ đại." Hà Tứ Hải nói.

Đinh Mẫn gật đầu, vẻ mặt có phần ảm đạm.

"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Tôi nghĩ đến cha tôi." Đinh Mẫn đối với Hà Tứ Hải không có gì hay giấu giếm, nói thẳng.

"Ừm, Đinh Cảnh Quan đích thật là người cha tốt, cảnh sát tốt." Hà Tứ Hải nói.

Đinh mẫn nghe vậy cười vui vẻ, cảm giác so với khen cô ấy còn hạnh phúc hơn.

Nhìn thấy nụ cười của cô, Hà Tứ Hải trong lòng hơi động hỏi: "Cô có biết, Đinh Cảnh Quan lúc trước tại sao không để cô gả cho Diệp Bác Cường không?"

"Ồ, Anh biết việc này?" Đinh Mẫn nghe vậy hơi kinh ngạc.

Sau đó phản ứng lại, "Việc này cha tôi cũng đã nói cho anh biết rồi?"

Hà Tứ Hải gật đầu.

"Cha tôi nói nhân phẩm của Diệp đại ca không được tốt lắm." Đinh mẫn nói.

"Đây chỉ là một phương diện nguyên nhân." Hà Tứ Hải nói.

Đinh mẫn nghe vậy, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hà Tứ Hải, lộ ra vẻ mặt ngờ vực.

"Còn có nguyên nhân gì khác sao?"

Quả nhiên là làm cảnh sát, tính cảnh giác rất cao.

Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút nói: "Nguyên nhân cụ thể, tôi hiện tại không thể nói cho cô biết được, nhưng mà cô có thể đi thăm dò cha Diệp Bác Cường một chút, nhưng mà chỉ có thể trong bóng tối điều tra, tuyệt đối không nên để hắn biết được."

Hà Tứ Hải sở dĩ không nói nguyên nhân cho Đinh Mẫn biết, là sợ sau khi cô biết được chân tướng, sẽ không khống chế được tâm trạng của mình, khiến cho Diệp Ích Dương cảnh giác sẽ không tốt.

Diệp Ích Dương hiển nhiên cũng không phải là thiện nam tín nữ gì, Đinh Mẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Đinh Mẫn nghe vậy khẽ cắn môi, trên thực tế cô rất muốn hỏi nguyên nhân cụ thể, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Hơn nữa cô tín nhiệm Hà Tứ Hải, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện bẩn thỉu để cô đi điều tra, nhất định nguyên nhân là ở Diệp Ích Dương.

"Ba ba, mau lại đây, mau lại đây, ông lão này thật là lợi hại nha." Đào Tử ở phía trước hưng phấn vung cánh tay nhỏ lên.

"Thật sao? Làm sao lợi hại?" Hà Tứ Hải lôi kéo Lưu Vãn Chiếu đi tới.

"Ông lão biết phun lửa đấy, oa ô ..."

Đào Tử ngước cổ, há to mồm, lắc lắc cái đầu nhỏ, giống như một ngọn lửa nhỏ phun ra từ miệng.

"Mau ngậm lại, cẩn thận con sâu nhỏ bay vào." Hà Tứ Hải đi tới, nâng đỡ cằm của cô bé nói.

"Gào gừ ... Cắn ba..."

Đào Tử nghịch ngợm cắn một cái xuống.

Sau đó ...

Một chiếc răng của cô bé bỗng nhiên rơi xuống.

(⊙ ⊙ )

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment