Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 445 - Chương 445: Về Hợp Châu.

Chương 445: Về Hợp Châu. Chương 445: Về Hợp Châu.

"Mọi người có muốn cùng với chúng tôi trở về không?" Hà Tứ Hải hướng về đám người La Hoan hỏi.

La Hoan mới vừa muốn nói chuyện, La Thiên Chí liền ở bên cạnh giành nói: "Trở về, cùng nhau trở về đi."

La Hoan: "..."

"Cha, cha vậy là khảo sát xong à? Hiệp ước cũng còn chưa ký, làm sao lại vội vã đi về chứ?" La Hoan vô cùng kinh ngạc hỏi.

"Thị trấn Đào Hoa này rất tốt, khoản đầu tư cha rất xem trọng, hơn nữa con cũng lớn rồi, buông tay làm đi, nếu là thật sự gặp phải chuyện gì, hãy thương lượng với chị của con, cha sẽ không nhúng tay vào nhiều." La Thiên Chí giọng điệu nghiêm túc nói.

"Cảm ơn cha ~" La Hoan nghe vậy rất cảm động.

La Thiên Chí sau đó lại nhắn nhủ với La Vũ Dương, sau đó mới nói với Hà Tứ Hải: "Vậy thì làm phiền Hà tiên sinh rồi."

Hà Tứ Hải lắc đầu, "Không phiền toái gì, mọi người vào Phượng Hoàng tập trước đi."

Đám người nghe vậy, họ thoải mái bước vào Phượng Hoàng tập.

Uyển Uyển cũng muốn đi vào, nhưng lại bị Hà Tứ Hải bắt lại.

"Em thì không nên đi vào, em nếu như cũng tiến vào, chúng ta làm sao trở lại "

"hiahia ..."

Lúc này trước miếu hoa đào, chỉ còn dư lại bốn người Ninh Đào Hoa, La Hoan, La Vũ Dương với Đinh Mẫn.

"Vậy chúng ta hãy đi về trước." Hà Tứ Hải đối với mọi người nói.

"Hà tiên sinh, tôi có thể cùng với các anh trở về được không?" Đinh Mẫn do dự một chút, mở miệng hỏi.

"Ồ, cô không phải là muốn ở lại đây chơi mấy ngày sao? Cô còn mấy ngày nữa mà?" Hà Tứ Hải hỏi.

Đinh Mẫn gật đầu một cái nói: "Kế tiếp chị Dương Dương nhất định là rất bận rộn, một mình tôi ở lại chỗ này cũng không có hứng thú gì, tốt hơn hết là trở về."

"Được, vậy thì theo chúng ta cùng trở lại." Hà Tứ Hải gật đầu đồng ý.

"Chị Dương Dương, vậy em về trước đây." Đinh Mẫn hướng về La Vũ Dương nói.

"Được, chờ lần sau có cơ hội, chúng ta lại ra ngoài chơi." La Vũ Dương biết, kế tiếp sẽ rất bận rộn.

Nếu như tiến hành phát triển du lịch thị trấn Đào Hoa, cũng không chỉ là đơn giản là ký hợp đồng, phía sau còn có rất nhiều việc phải giải quyết, rất là rườm rà.

Đinh Mẫn đi trở về trong miếu, đem hành lý của cô lấy ra, cũng đi vào Phượng Hoàng tập.

"Vậy chúng tôi đi về trước nhé Đào Hoa, rảnh rỗi có thể đến Hợp Châu chơi." Hà Tứ Hải nói.

"Được, Hà tiên sinh." Ninh Đào Hoa trả lời lại.

"Chờ chuyện bên này xử lý xong, tôi trở lại tìm cô đi chơi." La Hoan ở bên cạnh nói.

Hà Tứ Hải liếc hắn một cái, sau đó gật đầu với La Vũ Dương, người đứng lặng lẽ bên cạnh.

Tiếp lấy thu hồi Phượng Hoàng tập, sau đó nói với Uyển Uyển ở bên cạnh: "Chúng ta đi về vấn tâm quán trước."

"Được."

Uyển Uyển đem tay trái nhét vào lòng bàn tay của Hà Tứ Hải, tay phải trên không trung khẽ vồ hai lần.

Sau đó kéo Hà Tứ Hải một cái, hai người biến mất không còn dấu vết.

Chỉ để lại ba người đứng tại chỗ sợ ngây người.

La Hoan nghĩ đến La Thiên Chí, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng ...

......

"Tôi đã về rồi."

Uyển Uyển lôi kéo Hà Tứ Hải xuất hiện ở trong vấn tâm quán.

"Quỷ cũng không có một cái, ai nói đi cũng phải nói lại?"

Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của cô nói.

"hiahia ... Tôi cùng chính tôi nói nha."

Thật là một đứa nhỏ dễ thương.

Hà Tứ Hải đi tới bên cạnh, lấy ra lệnh bài Phượng Hoàng tập, một lần nữa đem cố định ở cửa vào trong vấn tâm quán.

Sau đó nói với Uyển Uyển: "Em đi vào gọi bọn họ ra đi."

Sau đó chính mình đi tới cửa, đem cửa của vấn tâm quán mở ra.

Uyển Uyển xuyên vào Phượng Hoàng tập, Đào Tử đang ở hướng về nền đá đền thờ trèo.

Huyên Huyên đang bò một bên khác, mà Lâm n thì đang ngồi xổm ở trong bụi cỏ, cũng không biết là đang làm gì.

Đào Tử đầu tiên nhìn thấy Uyển Uyển tiến vào, tò mò hỏi: "Chị, chị đã đi đâu đấy, làm sao bây giờ mới tiến vào?"

Lâm Kiến Xuân bọn họ đang đứng trước một nhà hàng tên là Vong Ưu, nghiên cứu nhà này làm bằng gỗ phong cách kiến trúc của nhà hàng, còn có hai chữ Vong Ưu ở trên cửa, đến từ bàn tay của tất cả mọi người.

Nghe thấy tiếng nói của Đào Tử, bọn họ ngay lập tức quay đầu nhìn lại.

"Ông chủ nói, có thể đi ra được rồi." Uyển Uyển lớn tiếng nói.

"Ồ, về nhà rồi à? Em còn muốn chơi một lúc nữa." Đào Tử có phần thất vọng nói.

"hiahia ..."

Uyển Uyển gãi đầu nhỏ, con chỉ là một cái kèn đồng nhỏ, chỉ là truyền đạt lời nói của ông Chủ.

Lâm Kiến Xuân và những người khác đi tới.

Uyển Uyển nhìn thấy bọn họ, lập tức tiến lên nghênh tiếp.

"Có thể đi ra rồi sao?" Lâm Kiến Xuân hỏi.

Uyển Uyển gật đầu.

"Đào Tử, Huyên Huyên, hai người các con không nên bò nữa, theo chúng ta cùng đi ra ngoài."

Lưu Vãn Chiếu đầu tiên đem mông đít nhỏ vểnh lên đang dùng sức leo lên của Đào Tử "Hái" xuống, sau đó lại vội vàng kéo Huyên Huyên xuống.

Hai đứa nhỏ này thật lộn xộn.

Sau đó quay đầu lại nói với Lâm n đang đối ngồi xổm ở trong bụi cỏ, nhìn bọn họ một cách tò mò nói: "Em cũng theo chúng tôi cùng đi ra ngoài."

Lâm n ngoan ngoãn gật đầu.

Lưu Vãn Chiếu lôi kéo Huyên Huyên với Đào Tử, xuyên qua đền thờ, tiếp tục đi về phía trước một đoạn, biến mất ở giữa hư không, đám người cũng vội vã đi theo.

"Ồ đây là vấn tâm quán à?" La Thiên Chí kinh ngạc nói.

Hắn đã từng tới vấn tâm quán trước đây và khá ấn tượng, vì vậy trong nháy mắt nhìn thấy đồ vật trong quán hắn liền nhận ra.

Cho dù biết Hà Tứ hải là Thần, có bản lĩnh đi xa hàng nghìn dặm, mà khi tất cả xảy ra ở trước mắt, hắn vẫn rất ngạc nhiên như trước.

La Thiên Chí đi ra vấn tâm quán, ngẩng đầu liếc mắt nhìn mặt trời sắp xuống núi, bên tai nghe thấy giọng nói địa phương quen thuộc ở thị trấn hồ Kim Hoa, tất cả không thể nào là giả được.

"Lão La."

Chu Lan đi tới khoác ở cánh tay của hắn, nhẹ nhàng đối với hắn lắc lắc đầu.

La Thiên Chí lúc này mới phản ứng được, chính mình có chút thất lễ.

Thế là một lần nữa đi trở về vấn tâm quán đối với Hà Tứ nói nói: "Vậy mà đã trở về rồi, sẽ không quấy rầy nữa, đợi khi nào có thời gian tôi nhất định sẽ đến thăm ngài."

Hà Tứ Hải gật đầu không nói thêm cái gì.

Thay vào đó nói với Uyển Uyển. "Em cùng với ba mẹ em về nhà của em đi."

"Được ạ."

Uyển Uyển đáp lại một tiếng, liền muốn đi kéo Lâm Kiến Xuân.

"Chờ một chút."

Hà Tứ Hải nhớ tới gì đó, đem đồ ăn từ thị trấn Đào Hoa cho cô mang về một phần.

"Để cho Đào Tử ăn đi." Lâm Kiến Xuân vội vàng nói.

"Con bé không thể ăn nhiều như vậy được." Hà Tứ Hải kiên trì nói.

Lâm Kiến Xuân cũng là không cự tuyệt nữa.

"Đào Tử hẹn gặp lại, Huyên Huyên hẹn gặp lại, Lâm n hẹn gặp lại ..." Uyển Uyển cùng mọi người vẫy vẫy bàn tay nhỏ.

Sau đó lôi kéo vợ chồng Lâm Kiến Xuân biến mất ở trong vấn tâm quán.

La Thiên Chí trong lòng vô cùng thán phục, thậm chí còn cũng cố ý tưởng hợp tác sâu rộng với Lâm Kiến Xuân.

"Tiểu Mẫn, tôi gọi điện thoại cho tài xế, một lúc nữa lái xe sẽ tới đón chúng ta, cô cũng theo chúng tôi về đi." Chu Lan hướng về Đinh Mẫn đang đứng ở một bên nói.

"Không cần làm phiền mọi người đâu, đợi lát nữa tôi thuê xe trở về là được rồi." Đinh Mẫn vội vàng nói, nào dám phiền phức đến bọn họ chứ.

"Không phiền toái." Chu Lan nói.

Cô nhưng nhớ rõ, lúc trước Hà Tứ Hải chính là giới thiệu cô cho con gái.

"Tôi để Vãn Chiếu lái xe đưa cô về, mọi người còn lại tự trở về." Hà Tứ Hải bỗng nhiên ở bên cạnh tiếp lời nói.

Hà Tứ Hải sở dĩ khách khí như vậy, là vì Đinh Mẫn thật sự rất tốt, đã giúp Hà Tứ Hải không ít việc.

Hắn hi vọng quan hệ như vậy sẽ tiếp tục giữ vững.

Nhưng vợ chồng La Thiên Chí nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, không khỏi suy nghĩ nhiều.

Đinh mẫn có chút cảm giác thụ sủng nhược kinh, trái lại là Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh vẽ mặt bình tĩnh, không phản ứng nhiều.

"Không cần làm phiền Lưu tiểu thư đâu." Đinh Mẫn vội vàng nói nói.

"Không có phiền toái gì hết." Hà Tứ Hải còn chưa nói, Lưu Vãn Chiếu đã giành nói.

...

"Cha, có chuyện gì sao?" La Hoan ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của La Thiên Chí hỏi.

"Các con vẫn còn ở thị trấn Đào Hoa chứ?" La Thiên Chí hỏi.

"Đương nhiên, không ở thị trấn Đào Hoa thì còn có thể ở chỗ nào chứ?" La Hoan kỳ quái hỏi.

"Cái kia không sao rồi."

La Thiên Chí trực tiếp cúp điện thoại, để lại La Hoan ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

La Thiên Chí nhìn về phía ngoài cửa xe sóng gợn lăn tăn hồ Kim Hoa.

Bỗng nhiên nói chuyện với Chu Lan ngồi ở bên cạnh: "Hà tiên sinh vấn tâm quán phòng ở là mướn à?"

Chu Lan gật đầu, trước đó cô đang thuê mặt bằng cửa hàng ở thị trấn hồ Kim Hoa, có nghe La Hoan nhắc qua.

"La Hoan lần này bởi vì có Hà tiên sinh, mới có thể tìm được hạng mục đầu tư chất lượng tốt như thế chúng ta còn chưa cảm ơn Hà tiên sinh đàng hoàng." La Thiên Chí đột nhiên nói.

Chu Lan nghe vậy lộ ra nụ cười hiểu ý.

"Việc này còn phải chờ La Hoan trở về đã, để cho nó tự đi." Chu Lan nói.

"Tiểu tử này làm việc liều lĩnh, tôi sợ nó làm hỏng việc, vẫn là giao cho Vũ Dương làm đi." La Thiên Chí nói.

Thế nhưng Chu Lan nghe vậy lại lắc đầu.

"Cũng bởi vì Hoan Hoan làm việc liều lĩnh, không có tim không có phổi, cho nên nó là thích hợp nhất."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment