Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 446 - Chương 446: Mẹ Tốt Nhất.

Chương 446: Mẹ Tốt Nhất. Chương 446: Mẹ Tốt Nhất.

Sáu giờ rưỡi sáng, điện thoại của Lâm Hữu Hồng đúng giờ vang lên.

Nên rời giường.

Lâm Hữu Hồng đang làm việc trong một công ty nước ngoài, thu nhập cũng không tệ lắm, nhưng mà mỗi ngày đều đúng giờ, không thể nào đi muộn được.

Lúc rời giường, phát hiện vợ mình là Nhâm Lệ Văn đã thức dậy, đang ở nhà bếp làm bữa sáng.

"Sao em không ngủ thêm một lát nữa?"

Lâm Hữu Hồng đi tới cửa phòng bếp hỏi một câu.

"Không ngủ được." Nhâm Lệ Văn thuận miệng trả lời.

Những cuộc trò chuyện như vậy, hầu như đã trở thành lời chào buổi sáng hàng ngày của bọn họ.

"Bữa sáng sắp xong rồi, anh đi gọi Hân Đồng rời giường đi." Nhâm Lệ Văn ngẩng đầu lên nói.

Đại khái bởi vì không được nghỉ ngơi tốt, nên sắc mặt của Nhâm Lệ Văn có vẻ có chút tiều tụy.

Nhìn bộ dáng của vợ, Lâm Hữu Hồng có phần đau lòng, suy nghĩ một chút nói: "Sắc mặt của em không được tốt lắm, hôm nay đừng mở cửa hàng, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi."

Lâm Hữu Hồng biết câu nói này cũng không có tác dụng gì.

Quả nhiên Nhâm Lệ Văn trực tiếp lắc đầu: "Không sao đâu, bận bịu một chút cũng được, ở nhà một mình tránh không được suy nghĩ lung tung."

Vừa nói Nhâm Lệ Văn vừa gắp bánh dầu ra khỏi chảo.

Lâm Hữu Hồng cũng không biết làm thế nào để an ủi vợ, kể từ sau khi con trai qua đời, khuôn mặt người vợ vốn vui vẻ của anh lại đầy vẻ buồn bã, rất ít khi thấy cô ấy nở nụ cười, có lúc nhìn ngơ ngác nhìn về phía xa sững sờ, cũng không ai biết cô đang suy nghĩ gì.

"Anh đi gọi Hân Đồng rời giường." Lâm Hữu Hồng xoay người rời khỏi cửa phòng bếp.

Lâm Hân Đồng là con gái lớn của bọn họ, năm nay chín tuổi, đang học lớp bốn ở trường tiểu học.

Chính là lứa tuổi tham ngủ, mỗi ngày buổi tối không muốn ngủ, sáng sớm lại không muốn dậy.

Lâm Hữu Hồng đẩy cửa phòng con gái ra, nhìn về phía vị trí chiếc giường có chút hơi ngẩn ngơ.

Giường chiếu là loại giường tầng, con gái ngủ ở giường trên, đầu co lại nằm bên trong chăn, chỉ lộ ra một phần đầu ở bên ngoài.

Lâm Hữu Hồng đi tới, đưa tay muốn gọi con gái dậy, nhưng ánh mắt lại không tự chủ nhìn về phía dưới giường.

Phảng phất như nhìn thấy Lâm n con trai của mình nằm ở trên giường như trước, đem chăn đạp qua một bên, bộ dáng nằm ngửa ở trên giường ngủ say như chết.

Mà lúc này, trên giường lại trống rỗng, chăn bông đã được gấp gọn gàng, gối nhỏ đặt ở trên chăn, phía trên còn có một con khỉ màu nâu được đặt đó, đây là món đồ con trai hắn thích nhất, mỗi ngày buổi tối đều phải mang theo ngủ.

Mặc dù con trai đã mất được một thời gian, thế nhưng mỗi khi vợ chuẩn bị gì cho con gái, trong tiềm thức cô ấy luôn chuẩn bị sẵn hai phần.

Lâm Hữu Hồng lắc đầu, dường như muốn đem nỗi buồn này vứt đi.

Sau đó chỉnh đốn lại tâm trạng, đưa tay đem con gái từ chăn kéo ra.

Lâm Hân Đồng cảm nhận được động tĩnh, mở mắt ra liếc mắt nhìn, rất nhanh lại nhắm lại, lẩm bẩm gọi một tiếng ba ba.

"Cũng đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đi ngủ không được che đầu lại, như vậy không tốt, làm sao lại không nghe lời chứ." Lâm Hữu Hồng nhỏ giọng nói.

Nhưng mà hiển nhiên, Lâm Hân Đồng căn bản không nghe thấy, tiếp tục ngủ say như chết.

"Rời giường đi, con phải đi học, mặt trời đã chiếu đến mông rồi."

Lâm Hữu Hồng đưa tay vuốt lại mái tóc rối bù trên mặt Lâm Hân Đồng, lộ ra cái trán trơn bóng.

Hơn hai năm này, vì chữa bệnh cho con trai, hai vợ chồng chạy khắp đại giang nam bắc, không khỏi không để mắt đến con gái, trong lòng rất là áy náy.

"Ba ba, con còn muốn ngủ một lúc nữa." Lâm Hân Đồng mở mắt lần nữa, mơ mơ màng màng nói: Sau đó hai mắt lại nhắm lại.

"Được rồi, vậy con ngủ đi, đợi lát nữa cô giáo hỏi tới, Lâm Hân Đồng tại sao không lên lớp, ba liền nói, con muốn ngủ thêm một lát, cho nên ở nhà ..."

Lâm Hữu Hồng lời còn chưa nói hết, Lâm Hân đồng liền trở mình một cái mà bò lên.

"Ba ba, ba xấu lắm." Lâm Hân Đồng trợn mắt bất mãn hỏi.

Lần này buồn ngủ một chút cũng không còn.

"Haha, ba chính là một tên đại bại hoại, con mau rời giường đi, đừng để tới trễ." Lâm Hữu Hồng nói.

Sau đó xoay người đặt quần áo ở cuối giường trước mặt của cô.

"Con mau mặc quần áo tử tế rồi đi ra, mẹ con còn đang chờ chúng ta ra ăn sáng đấy." Lâm Hữu Hồng nói.

Sau đó xoay người đi ra.

Lâm Hân Đồng bất mãn lầm bầm vài câu, nhưng vẫn là ngoan ngoãn mà mặc quần áo vào.

Sau khi mặc quần áo xong từ trên giường leo xuống, nhìn thấy con khỉ ở giường tầng dưới, một đôi mắt to phảng phất như đang nhìn cô.

"Sao em lại nhìn chị? Sao còn chưa chịu rời giường?" Lâm Hân Đồng hầm hừ mà nói.

Đưa tay đem nó cầm lên, xoay người, để nó nằm nhoài ở trên gối đầu.

"Em ngoan ngoãn ngủ, chị đến trường đây." Nói xong xoay người chạy ra ngoài phòng.

"Con dậy rồi à? Hữu Hồng, anh giúp Hân Đồng chải bím tóc đi." Nhìn thấy con gái đi ra, Nhâm Lệ Văn lớn tiếng nói.

"Không muốn, con muốn mẹ giúp con chải." Lâm Hân Đồng lớn tiếng nói.

"Làm sao, ghét bỏ ba ba chải không được đẹp à?" Lâm Hữu Hồng đang rửa mặt cười nói.

"Đúng, ba ba tay chân vụng về, thường kéo đau tóc của con, hơn nữa chải cũng không đẹp." Lâm Hân Đồng có thể nói là một chút mặt mũi cũng không cho.

Nhâm Lệ Văn không có tham gia vào chủ đề của hai cha con, mà là đi tới, cầm lấy lược, lặng lẽ chải tóc cho Lâm Hân Đồng.

"Con cũng đã chín tuổi rồi, phải học tự mình chải đầu, cũng không thể về sau thành cô gái lớn, còn phải nhờ mẹ giúp con chải đầu sao?"

Nhâm Lệ Văn động tác rất nhẹ nhàng, cũng rất tỉ mỉ.

"Đúng, con muốn mẹ giúp con chải cả đời, không thể được sao?" Lâm Hân Đồng làm nũng nói.

"Có thể, đương nhiên có thể, cả đời này mẹ sẽ chải tóc cho con." Nhâm Lệ Văn hiếm khi nở một nụ cười.

Lâm Hữu Hồng vẫn luôn chú ý đến cô, trong lòng thở phào một cái.

Sau đó ngồi vào trước bàn bắt đầu ăn sáng, một lúc nữa hắn phải ra ngoài đi làm, thời gian có chút vội.

Sau khi bím tóc của Lâm Hân Đồng được chải kỹ xong, Lâm Hữu Hồng cũng đã ăn sáng xong.

"Ba ba, tốc độ của ba thật nhanh nha." Lâm Hân Đồng thán phục mà nói.

"Con cũng phải nhanh một chút, không được đến trường muộn." Lâm Hữu Hồng đưa tay sờ sờ đầu của cô bé, sau đó cầm túi của mình, chuẩn bị đi làm.

"Vợ à, buổi trưa anh sẽ đến cửa hàng." Lâm Hữu Hồng một bên đổi giày vừa nói.

"Không cần đâu, ở cửa hàng cũng không bận, anh mỗi ngày chạy trở về làm gì? Buổi trưa mình ở công ty ăn, ăn xong nghỉ ngơi một lúc đi." Nhâm Lệ Văn lắc đầu nói.

"Được, anh biết rồi." Lâm Hữu Hồng thuận miệng đáp.

"Anh đi làm đây."

"Trên đường chậm một chút."

"Ba ba hẹn gặp lại."

Lâm Hữu Hồng vội vàng ra cửa đi làm.

Nhâm Lệ Văn biết, chồng cô ngoài miệng đáp ứng, buổi trưa nhất định vẫn là sẽ đến cửa hàng.

"Con ăn nhanh lên, ăn xong còn phải đọc tiếng Anh." Nhâm Lệ Văn ngồi xuống, nói với con gái đang chọc liên tục vào quả trứng gà..

Con gái không thích ăn trứng gà cho lắm, thế nhưng trứng gà có dinh dưỡng, mỗi sáng sớm một quả trứng gà đã trở thành thông lệ.

Lâm Hân Đồng nghe vậy ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó bắt đầu ăn.

Nhâm Lệ Văn tự mình ăn vài miếng, nhưng cô không muốn ăn cho lắm.

"Mẹ." Con gái đột nhiên kêu lên.

"Làm sao vậy?" Nhâm Lệ Văn thả bát đũa xuống nghi hoặc hỏi.

"Mẹ sinh cho con thêm một em trai nữa đi." Lâm Hân Đồng nói.

Nhâm Lệ Văn sửng sốt một chút, sau đó nói: "Nha đầu ngốc, con đang nói cái gì đấy, con mau ăn sáng đi."

"Con mới không có ngốc, mẹ mỗi ngày đều không vui, nếu có thêm một em trai, mẹ nhất định sẽ vui vẻ lên." Lâm Hân Đồng cúi đầu, nhìn bát cơm nói.

Nhâm Lệ Văn nghe vậy sửng sốt, sau đó sờ sờ đầu của cô bé nói: "Con ăn đi, ăn xong rồi mẹ dẫn con đi học, con không phải là vẫn muốn ăn Pizza sao? Buổi trưa hôm nay mẹ cho con ăn Pizza, vừa vặn ba ba con cũng về đây, chúng ta cùng nhau ăn, có được hay không?"

Lâm Hân Đồng ngẩng đầu lên, nở nụ cười.

"Mẹ ~ "

"Ừm ~ "

"Mẹ là người tốt nhất."

...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment