"Đi học phải chú ý nghe giảng."
"Mẹ, con biết rồi."
"Phải nhiều uống nước."
"Được, hẹn gặp lại mẹ."
Lâm Hân Đồng lắc lắc tay, vội vã mà chạy vào vườn trường.
Nhậm Lệ Văn còn muốn nói chuyện bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Mãi đến tận khi nhìn thấy con gái vào cửa trường, Nhậm Lệ Văn mới khởi động xe điện, chuẩn bị đến cửa hàng.
Có phụ huynh quen biết nhìn thấy nàng, dồn dập chào hỏi với nàng.
Nhậm Lệ Văn lộ ra nụ cười giả tạo, đáp lại từng người.
Nhậm Lệ Văn mở cửa hàng văn phòng phẩm, cách trường học không xa, nhưng bởi vì gần đó có mấy cửa hàng rồi, cho nên chuyện làm ăn không được tính là quá tốt, nhưng cũng không tính là xấu, dù sao thì ở gần trường học nhiều trẻ nhỏ, nhu cầu lớn.
Nhưng mà hiện tại học sinh đều lên lớp rồi, trong cửa hàng đương nhiên là không người nào.
Nàng mở cửa hàng văn phòng phẩm, là bởi vì bác sĩ nói với nàng, mắt của con trai nàng đã được cấy ghép cho một đứa trẻ trạc tuổi.
Đứa nhỏ ở độ tuổi này chính là độ tuổi đến trường.
Nói không chắc ngày nào đó sẽ đi vào trong cửa hàng của nàng mua văn phòng phẩm.
Nó liền có thể gặp lại mẹ mình rồi.
Nhậm Lệ Văn mở cửa tiệm, dùng khăn không ngừng mà lau chùi bên trong cửa hàng, cũng không phải là nàng chịu khó mà chủ yếu là muốn tìm chút chuyện để làm, để tránh bản thân mình suy nghĩ lung tung.
Thế nhưng cửa hàng dù lớn như vậy lại làm xong rất nhanh.
Nhậm Lệ Văn lấy điện thoại di động ra, có lòng muốn muốn tìm chút phim xem, nhưng mà xem cái gì đều cảm thấy nhạt nhẽo.
Sau đó một cách tự nhiên nàng lại mở album ảnh trong điện thoại ra.
"Mẹ, nhanh nói cà đi, nhanh nói cà đi, con đang chụp ảnh cho mẹ đây."
"Dưa hấu ~ "
"Là cà."
"Dưa hấu lớn."
"╭(╯^╰)╮, mẹ, người có phải là cố ý đối nghịch với con không."
"Đúng rồi, mẹ chính là cố ý đối nghịch với con, con muốn thế nào."
"Con muốn... con muốn..."
"Con muốn thế nào?"
"Mẹ ngồi xổm xuống, để con đánh một hồi." Lâm Ân tức giận nói.
"Ha, nào có người nào yêu cầu như vậy, nhưng mà con là con trai của mẹ, mẹ liền miễn cưỡng đồng ý với con đó." Nhậm Lệ Văn ngồi xổm người xuống.
Nàng biết, con trai không thể đánh nàng, nhiều nhất chỉ là vỗ nhẹ tượng trưng mà thôi.
Nhưng mà không nghĩ tới, Lâm Ân lại đưa đầu nhỏ đến gần, hôn một cái "kít" ở trên mặt nàng.
Sau đó tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ đầu của nàng, ôn nhu nói: "Mẹ phải ngoan nha."
Thời khắc này tim Nhậm Lệ Văn đã tan chảy rồi.
Tuy rằng bây giờ nàng đang xem video trên điện thoại di động, thế nhưng vẫn không tự chủ mà lộ ra nụ cười.
Sau đó đưa tay click nút phát lại, xem lại từ đầu nhìn.
Mỗi buổi sáng, nàng trên căn bản đều là trải qua như vậy.
...
"Trước đây mẹ em đang từ mang em tới đây à?" Hà Tứ Hải đánh giá bảo tháp trước mặt rồi nói.
Trên tháp có ba chữ "Tháp Định Quang", nhưng mà bởi vì toàn thân màu trắng cho nên được gọi là tháp trắng.
"Tháp trắng?" Uyển Uyển ở bên cạnh nghe vậy thì rất là nghi hoặc.
Nàng biết tháp trắng, lần trước ba mẹ còn dẫn nàng đi xem tháp trắng đây, bọn họ còn chèo thuyền.
Nhưng mà tháp trắng Hạ Kinh hoàn toàn khác với tháp trắng này.
Bởi vì năng lực của Uyển Uyển cần một hình vẽ rõ ràng làm định vị, mà tháp trắng chính là công trình kiến trúc biểu tượng của Dung Thành, đúng là không thể thích hợp hơn.
Cho nên Hà Tứ Hải tìm một tấm ảnh mới được chụp ở trên mạng, sau đó bọn họ trực tiếp tới đây.
"Hừm, trước đây mẹ từng mang em và chị tới đây chơi, chúng em còn chụp rất nhiều ảnh ở chỗ này." Lâm Ân ở bên cạnh nói.
"Có đúng không? Chờ sau khi chúng ta tìm được mẹ em thì anh sẽ đến đây đi dạo." Hà Tứ Hải nói.
"Không vội, hiện tại thời gian còn rất sớm đây, chờ buổi trưa chị gái em tan học, ba em cũng nghỉ làm, em sẽ có thể đồng thời nhìn thấy bọn họ rồi." Lâm Ân nói.
"Thực sự là hiểu chuyện."
Hà Tứ Hải sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, sau đó kéo hắn và Uyển Uyển đi theo đoàn du khách phía trước, nghe hướng dẫn du lịch giải thích.
Rất nhiều người ra ngoài du lịch, vì tiết kiệm tiền, bình thường đều không muốn hướng dẫn viên du lịch, luôn cho là mình có một đôi mắt một đôi chân và điện thoại di động hướng dẫn là có thể đi, có thêm hướng dẫn viên du lịch hoàn toàn là dư thừa, lãng phí tiền.
Trên thực tế không phải như vậy, rất nhiều danh lam thắng cảnh không phải cứ nhìn bằng mắt là được, đặc biệt là rất nhiều danh lam có lịch sử, đều cần hướng dẫn du lịch giải thích, mới có thể hiểu rõ câu chuyện phía sau, hiểu rõ lịch sử.
Đặc biệt là một số phụ huynh mang theo trẻ nhỏ, không muốn vì tiết kiệm tiền mà cưỡi ngựa xem hoa, bỏ vài đồng tiền, để cho đứa nhỏ hiểu rõ câu chuyện phía sau lưng, chẳng những có ý nghĩa giáo dụ, hơn nữa cũng sẽ giúp có đứa nhỏ có ký ức sâu sắc hơn đối với phong cảnh.
Nhưng mà bởi vì mang theo hai đứa bé, hơn nữa hướng dẫn du lịch mang theo cũng nhiều người. Hà Tứ Hải thuần túy chỉ là tham gia trò vui, đi tới nghe vài câu mà thôi.
Rất nhanh hắn đã dắt hai đứa nhóc rời đi.
"Mẹ nói, đi quanh tháp trắng bảy vòng, là có thể hoàn thành tâm nguyện nha." Lâm Ân nói.
"Phải quay bảy vòng theo chiều kim đồng hồ mới được." Một ông lão bên cạnh bỗng lên tiếng.
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh, khó trách lại thấy có du khách vây quanh tháp trắng rồi vòng tới vòng lui, hắn còn đang nghi ngờ đây.
"Vậy các em cũng đi thử xem, chúc các em hoàn thành mong muốn của mình nha." Hà Tứ Hải thả hai đứa nhóc ra rồi nói.
Uyển Uyển ngây ngốc, còn không phản ứng lại, Hà Tứ Hải vỗ nhẹ ở trên lưng nàng, ra hiệu nàng đi cùng Lâm Ân.
Nhìn hai đứa nhóc chạy hồng hộc xung quanh tháp trắng, nhưng vẻ mặt lại vui sướng, Hà Tứ Hải đưa ánh mắt chuyển qua thân tháp.
"Thật sự có phật sao?" Hà Tứ Hải nghĩ thầm.
Hai đứa nhóc rất nhanh đã chạy trở về.
"Ước nguyện vọng gì rồi?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Hi hi... Em muốn ăn tôm hùm gai." Uyển Uyển ngây ngốc mà nói.
Xem ra nàng đúng là nhớ mãi không quên đối với món tôm xào tỏi kia.
"Được rồi, nguyện vọng này của em rất nhanh sẽ có thể thực hiện." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng bóp cái mũi nhỏ của nàng.
Sau đó quay sang hỏi Lâm Ân: "Em ước nguyện gì rồi?"
Lâm Ân lắc lắc đầu.
Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc một chút.
"Em không ước gì cả." Lâm Ân nói.
"Vì sao?" Hà Tứ Hải ngạc nhiên hỏi.
"Bởi vì không chuẩn một chút nào, lần trước mẹ ước để bệnh của em nhanh khỏi một chút, nhưng mà bệnh của em lại không tốt lên một chút nào." Lâm Ân nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì im lặng.
Đúng lúc này, Lâm Ân kéo vạt áo của Hà Tứ Hải.
"Làm sao thế?"
"Thần tiên đại nhân, Bồ Tát có thật sao?"
Lâm Ân hỏi ra nghi vấn của mình với Hà Tứ Hải.
"Anh nghĩ hẳn là có đi." Hà Tứ Hải nói.
Hắn gặp qua Đào Thần, gặp qua Sơn Thần, gặp qua Tống Tử Nương Nương, tuy rằng chưa từng thấy Bồ Tát chân chính, thế nhưng nghĩ đến hẳn là có đi.
"Vậy vì sao Thần lại không phù hộ em đây? Là bởi vì em không phải là đứa trẻ tốt sao? Em... Em rất nghe lời." Lâm Ân nhìn Hà Tứ Hải, trong đôi mắt tràn đầy oan ức.
Trong đôi mắt trong suốt chính là sự đơn thuần vô tà, Hà Tứ Hải không biết nên trả lời hắn như thế nào.
Uyển Uyển lặng lẽ kéo tay Lâm Ân, Uyển Uyển là đứa trẻ tốt.
Đây là ông chủ nói, ba mẹ nói, còn có bà nội nói...
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, sờ sờ đầu hắn rồi nói: "Em đương nhiên là đứa nhỏ tốt, nhưng có thể Bồ Tát ngủ quên rồi nên mới không có nghe thấy nguyện vọng của em. Nếu như Thần nghe thấy nguyện vọng của em thì nhất định sẽ phù hộ em."
Lâm Ân ngước cổ, tỉ mỉ mà nhìn Hà Tứ Hải.
Bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, rất là cao hứng hỏi: "Thần tiên đại nhân, ngài là Bồ Tát sao?"
Hà Tứ Hải nghe vậy thì nở nụ cười: "Có thể."
Sau đó cũng không giải thích nhiều, mà là nói: "Đi thôi, thời gian cũng không sớm nữa, chúng ta đi tìm ba mẹ của em đi."
"Còn có chị gái nữa."
"Đúng, còn có chị gái."
"Bọn họ nhìn thấy em có phải là sẽ rất vui vẻ hay không?" Lâm Ân hưng phấn hỏi.
"Đương nhiên sẽ vui vẻ."
"Hừm, em có thật nhiều lời muốn nói với bọn họ đây."
"Anh nghĩ, bọn họ nhất định cũng có rất nhiều lời muốn nói với em."
"Ha ha..."
Lâm Ân vui sướng nở nụ cười.
Mình tên là Lâm Ân, thích thịt khô, thích Disney, thích biển rộng, yêu ba ba, yêu chị gái, còn có người mẹ tốt nhất trên thế giới...
------
Dịch: MBMH Translate