Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 448 - Chương 448: Người Mẹ Tốt Nhất (2)

Chương 448: Người Mẹ Tốt Nhất (2) Chương 448: Người Mẹ Tốt Nhất (2)

Tuy rằng trường học cách tiệm văn phòng phẩm không xa, thế nhưng Nhậm Lệ Văn vẫn lái xe điện đến đón con gái một chuyến.

Trường học tan học thường sẽ là ra theo từng lớp. Lâm Hân Đồng lớp bốn, lúc ra cửa trường thì học sinh đã về được một nửa rồi.

Cho nên chờ đón được con gái về cửa hàng, học sinh đều đã đi hết, cũng bởi vậy mà thiếu đi không ít chuyện làm ăn.

Nhưng mà Nhậm Lệ Văn cũng không để ý những thứ này, sau khi con trai đi rồi, tất cả tinh lực của nàng hầu như đều đặt ở trên người con gái.

Hơn nữa học sinh dạo cửa hàng, bình thường đều là buổi chiều đến trường và buổi chiều tan học, buổi trưa về nhà ăn cơm nên ai nấy đều đi tương đối vội vàng.

Mới mở cửa hàng ra, thức ăn ngoài đã đưa đến rồi.

"Oa, con muốn ăn." Lâm Hân Đồng đưa tay liền muốn mở túi ra.

Nhậm Lệ Văn vỗ nhẹ một cái ở trên mu bàn tay nàng, "Làm bài tập đi, chờ ba con trở về rồi cùng nhau ăn."

"Ba ba buổi trưa không phải nói là không trở lại à?" Lâm Hân Đồng bất mãn mà lầm bầm.

"Vậy cũng đợi lát nữa." Nhậm Lệ Văn nói.

Vừa vặn trong cửa hàng có một bạn học nhỏ đến, nàng vội vàng tiến lên bắt chuyện.

Lâm Hân Đồng vẫn là rất nghe lời, chỉ có thể lấy bài tập ra từ trong cặp sách, đồng thời nhỏ giọng hát: "Mẹ là tên xấu xa, muốn làm cho đứa nhỏ đói bụng, đói bụng bụng xẹp nha, đói bụng bụng xẹp dẹp..."

"Con đang hát gì đó?"

Nhậm Lệ Văn đi tới nghe thấy, liền gõ nhẹ một cái ở trên đầu nàng, vừa bực mình vừa buồn cười.

"Hì hì."

Lâm Hân Đồng ôm đầu giả ngu.

"Còn không mau làm bài tập đi, tất cả đều là lãng phí thời gian."

"Con lập tức... Ba ba." Lâm Hân Đồng hoan hô một tiếng rồi chạy về phía ngoài cửa tiệm.

Lâm Hữu Hoành mang theo cái túi xuất hiện ở cửa tiệm.

"Không phải đã nói với anh buổi trưa không cần trở về rồi sao?" Nhậm Lệ Văn đi tới, có chút oán giận.

"Hì hì, buổi trưa cũng không có chuyện gì." Lâm Hữu Hoành cười khúc khích, nói.

"Buổi trưa em đặt trước Pizza, anh còn mua cái gì?" Thấy chồng mình cười khúc khích, Nhậm Lệ Văn lại oán giận nói.

"Là trái cây, để em buổi chiều vừa ăn vừa trông cửa hàng." Lâm Hữu Hoành nói.

"Ba ba bất công, vì sao không cho con ăn?" Lâm Hân Đồng ở bên cạnh lập tức kêu lên.

"Không có, ba mua rất nhiều, có phần của con." Lâm Hữu Hoành nói.

Lâm Hân Đồng nghe vậy hoan hô một tiếng, không thể chờ đợi được nữa mà mở cái túi trên tay Lâm Hữu Hoành ra.

Sau đó "Hừ" một tiếng, lập tức nóng giận.

"Rõ ràng là mẹ thích ăn xoài." Lâm Hân Đồng hầm hừ nói.

"Hì hì, xoài rất là ngon." Lâm Hữu Hoành nói.

"Con mới không ăn, con muốn ăn Pizza." Lâm Hân Đồng quay về cửa tiệm.

Lúc này thời gian tan học đã qua, học sinh đều trở về rồi.. Mặt đường vốn dĩ còn huyên náo bỗng trở nên vắng ngắt, một bóng người cũng không có.

Nhậm Lệ Văn đương nhiên cũng không có gì phải bận bịu, thuận tay rót cho Lâm Hữu Hoành chén nước, sau đó nói: "Dành thời gian ăn cơm đi, ăn cơm xong, nghỉ ngơi một hồi lại đi công ty."

Bởi vì Lâm Hữu Hoành chạy qua bên này nên thời gian tương đối eo hẹp, trở về ăn một bữa cơm, trên căn bản không còn lại bao nhiêu thời gian cả.

Lâm Hân Đồng không thể chờ đợi được nữa mà mở hộp ra.

"Vẫn còn nóng đây." Nàng cao hứng nói.

"Vậy con mau thừa dịp nóng mà ăn đi, pizza nguội sẽ không ngon nữa rồi." Nhậm Lệ Văn ngồi xuống ở bên cạnh Lâm Hân Đồng rồi nói.

Lâm Hữu Hoành bưng cốc, ngồi xuống đối diện các nàng.

Nhậm Lệ Văn cầm lấy một miếng, đưa cho Lâm Hữu Hoành trước, sau đó mình mới cầm một miếng, về phần Lâm Hân Đồng thì đã ăn từ sớm rồi.

"Oa, pizza hả, con cũng muốn ăn."

Đúng lúc này, một bé trai chạy vào từ bên ngoài, nằm nhoài trên bàn bên cạnh, nhón mũi chân, cố gắng nhìn vào pizza trong hộp.

Lâm Hữu Hoành và Lâm Hân Đồng đều là sững sờ, trong miệng cắn pizza cũng không nhúc nhích.

Mà phản ứng của Nhậm Lệ Văn lại tương đối kỳ quái.

Nàng rất tự nhiên mà đưa miếng pizza trong tay tới rồi nói: "Con ăn miếng này của mẹ đi."

"Cảm ơn mẹ." Lâm Ân cao hứng nhận lấy.

"A ô."

Sau đó cắn một miệng lớn.

"Không vội, ăn từ từ." Nhậm Lệ Văn đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn rồi nói.

Sau đó Nhậm Lệ Văn lúc này mới ngây người, thì ra không phải là đang nằm mơ.

Mà lúc này Lâm Hữu Hoành và Lâm Hân Đồng bên cạnh cũng phản ứng lại.

Đặc biệt là Lâm Hân Đồng, bởi vì trong miệng đang ăn một miếng, lập tức bị sặc, lớn tiếng ho khan lên.

"Chị, chị cũng phải ăn từ từ nha." Lâm Ân ngẩng đầu nhìn Lâm Hân Đồng rồi nói.

"Tiểu n?" Nhậm Lệ Văn run rẩy gọi một tiếng.

"Làm sao thế, mẹ?" Lâm Ân ngẩng đầu lên.

Trong miệng còn nhồi đầy đồ ăn.

Lâm Hữu Hoành ngồi ở đối diện nhẹ nhàng đặt miếng pizza trong tay xuống, sau đó run rẩy bưng chén lên, uống một hớp lớn.

Nước nóng từ đầu lưỡi chảy xuống yết hầu, nóng đến mức khiến hắn chảy cả nước mắt.

Hắn hiện tại có thể khẳng định, chính mình không phải là đang nằm mơ.

"Tiểu bảo bối, con... con trở về nhìn mẹ sao?"

Nhậm Lệ Văn ôm Lâm Ân vào trong lòng, run rẩy hỏi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên lại có một cô bé xuất hiện ở trước bàn, động tác y hệt như Lâm Ân vừa nãy, nhón mũi chân, cố gắng nhìn vào trong hộp.

"Mẹ, con có thể xin cho chị Uyển Uyển một miếng không?" Lâm Ân hỏi Nhậm Lệ Văn.

"Há, được." Nhậm Lệ Văn theo bản năng mà đáp một tiếng.

Đại não của nàng lúc này đã mất đi suy nghĩ.

Đúng vào lúc này, Lâm Hữu Hoành ngồi ở đối diện cuối cùng tỉnh lại, hắn đầu tiên là cầm một miếng pizza đưa cho Uyển Uyển.

Sau đó hỏi Lâm Ân: "Tiểu n, con..."

Hắn không biết hẳn nên hỏi thế nào.

"Em trai, em không phải đã chết rồi sao?" Lâm Hân Đồng bên cạnh lúc này đã lấy lại sức liền hỏi.

Lâm Hân Đồng dù sao cũng là trẻ con, có cái gì thì nói cái đó.

"Ha ha, đúng rồi, em chết rồi nha." Lâm Ân vui vẻ nói.

Giống như người chết rồi không phải là hắn vậy.

"Lừa người, em chết rồi, làm sao vẫn còn ở chỗ này?" Lâm Hân Đồng lập tức nói.

"Bởi vì em là quỷ nha, ô ô ô... em muốn doạ chị nha..."

Lâm Ân liếc mắt, lè lưỡi, giả làm mặt quỷ, sau đó tự mình nở nụ cười khanh khách.

Lúc này Lâm Hữu Hoành đã đứng lên từ trên ghế, đi tới, ngồi xổm người xuống, quan sát tỉ mỉ đứa bé trước mắt, giống như đang xác nhận xem đây có phải là con trai của hắn hay không.

"Tiểu n ~ "

Nhìn đứa nhỏ trước mắt hoàn toàn tương tự con trai với con trai trong ký ức, Lâm Hữu Hoành gọi một tiếng.

"Ba ba."

Lâm Ân cắn một miếng pizza rồi đáp một tiếng.

"Tiểu n, thì ra con không có chết, không hề rời khỏi mẹ. Mẹ mơ một giấc mơ, mơ thấy tiểu n rời khỏi mẹ, làm mẹ thương tâm muốn chết." Nhậm Lệ Văn vuốt nhẹ gò má của Lâm Ân, mặt đầy hưng phấn.

"Em trai rõ ràng là chết rồi nha, mẹ mới không có nằm mơ." Lâm Hân Đồng bên cạnh nói.

"Không có, không có, em trai con mới không có chết. Con nhìn xem nó đang ở ngay đây, đang ở ngay đây, các người đều nhìn thấy có đúng hay không. Nó còn có thể nói chuyện với chúng ta, mẹ còn có thể sờ được nó..." Nhậm Lệ Văn lớn tiếng nói.

"Mẹ ~ "

Lâm Ân ngừng ăn Pizza, nhìn Nhậm Lệ Văn rồi gọi một tiếng.

"Làm sao thế, tiểu n, con không thích ăn pizza sao? Con muốn ăn cái gì, mẹ sẽ mua cho con." Nhậm Lệ Văn trợn mắt, vội vàng nói.

Giống như sợ chỉ cần mình chớp mắt một cái là con trai sẽ lại biến mất.

Lâm Ân lắc lắc đầu, sau đó chán nản nói: "Con đã chết rồi."

Sau đó nước mắt rơi xuống từ trong viền mắt.

"Thế nhưng... Thế nhưng con không nỡ ba ba, không nỡ chị, không nỡ mẹ. Mẹ chính là mẹ tốt nhất, con không bỏ được. Con vẫn luôn đi theo phía sau mẹ, nhưng mà mẹ không nhìn thấy con, cũng không nghe thấy lời con nói..."

Lâm n òa khóc lớn.

Trong miệng Uyển Uyển ngậm lấy một miếng Pizza, nghe vậy thì ngơ ngác mà nhìn Lâm Ân, mắt to cũng dần dần mà đỏ lên.

Thân thể nàng lui về phía sau, giống như muốn tìm một chỗ mà mình có thể dựa vào.

Sau đó đụng vào người phía sau, nàng lập tức xoay người nhào tới trong lồng ngực của đối phương.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment