Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 449 - Chương 449: Chọn Mẹ

Chương 449: Chọn Mẹ Chương 449: Chọn Mẹ

"Được rồi, đừng buồn nữa, tất cả không phải đều đang tốt lên hay sao? Có đúng hay không?" Hà Tứ Hải ôm lấy Uyển Uyển, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng.

"Ồ, anh là ai?"

Lâm Hữu Hoành nghe thấy tiếng, quay đầu nhìn sang thì thấy Hà Tứ Hải đứng ở bên cạnh, kinh ngạc đứng dậy.

Hắn hai mắt đỏ chót, cố nén nước mắt, nhưng khi nói chuyện thì giọng vẫn còn có chút rung.

Nếu như nói cô bé vừa nãy là bạn của tiểu Ân, một người lớn như vậy sợ rằng không thể dùng quan hệ bạn bè với tiểu n để giải thích được.

"Tôi là người tiếp dẫn, dẫn độ vong hồn có tâm nguyện chưa xong."

Hà Tứ Hải chỉ tay vào đèn Dẫn Hồn đặt ở trên quầy hàng.

Đèn Dẫn Hồn tắt, Lâm Ân đang được Nhậm Lệ Văn ôm vào trong lòng chớp mắt liền biến mất ở trước mắt mọi người.

"Tiểu n, tiểu n...?" Nhậm Lệ Văn nhìn tay mình rồi luống cuống kêu lên.

"Con ở đâu, nhanh đi ra một chút, nhanh đi ra một chút." Nàng giống như phát rồ mà tìm kiếm khắp nơi.

Lâm Hữu Hoành vội vàng tiến lên giữ nàng lại, Lâm Hân Đồng ở bên cạnh có chút không biết làm sao, nước mắt đã bắt đầu đảo quanh ở trong viền mắt.

Nhưng mà cửa hàng văn phòng phẩm lớn như vậy, một mắt là có thể nhìn hết, nơi nào có thể có chỗ giấu người.

Đại khái là nàng cũng đã nghe được lời nói vữa này của Hà Tứ Hải rồi, lúc ánh mắt quét đến Hà Tứ Hải, nàng phảng phất như phản ứng lại.

Nàng trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Hà Tứ Hải.

"Van cầu cậu, trả tiểu n lại cho tôi, trả tiểu n lại cho tôi, bảo tôi làm cái gì đều được, van cầu cậu, van cầu cậu..." Nhậm Lệ Văn dập đầu với Hà Tứ Hải.

Lâm Hữu Hoành luống cuống tay chân đi đỡ vợ, đồng thời đôi mắt lại nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ đầy cầu xin.

Trong lòng Hà Tứ Hải thở dài một tiếng, đưa tay đốt đèn Dẫn Hồn ở trên quầy hàng một lần nữa.

Đèn Dẫn Hồn được thắp sáng.

Nhậm Lệ Văn còn đang dập đầu lập tức đunngj vào một thân thể mềm mại.

Nàng định thần lại, không phải là con trai Lâm Ân của mình thì còn có thể là ai.

"Mẹ ~ "

"Tiểu n ~ "

Nhậm Lệ Văn lập tức ôm hắn vào trong lòng, chỉ lo nếu như mình buông tay thì sẽ lại không thấy hắn nữa.

"Mẹ, người có đau không?" Lâm Ân nhìn cái trán đỏ chót của Nhậm Lệ Văn rồi hỏi.

"Mẹ không đau, mẹ không đau. Tiểu n, không nên rời khỏi mẹ, không nên rời khỏi mẹ. Mẹ không nỡ con, không nỡ con a..." Nhậm Lệ Văn ôm chặt Lâm Ân, nghẹn ngào nói.

"Mẹ, con giúp mẹ thổi một cái, thổi thổi một cái mẹ sẽ không đau nữa rồi." Lâm Ân nói.

Sau đó hắn miết miệng nhỏ rồi tiến đến trước trán của Nhậm Lệ Văn, thổi "Vù vù".

Ấm áp, ôn nhu...

Nhậm Lệ Văn thậm chí còn có thể ngửi được cỗ hương vị đặc trưng trên người con trai.

Tất cả chân thực như thế.

Con trai làm sao có khả năng chết được cơ chứ?

"Mẹ không khóc nha, mẹ ngoan." Lâm Ân hôn một cái ở trên gương mặt của Nhậm Lệ Văn, nhẹ nhàng xoa đầu nàng rồi nói.

Động tác quen thuộc, giống như khiến cho thần trí của Nhậm Lệ Văn trở lại trên người mình một lần nữa.

Nàng lau nước mắt một cái rồi ôm Lâm Ân đứng lên, sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải, nói: Vị... Vị tiên sinh này, van cầu ngài, có thể nói với chúng tôi, Lâm Ân nhà chúng tôi rốt cuộc là bị sao vậy? Ngài có yêu cầu gì, ngài cứ việc nói."

"Đúng, chỉ cần có thể trả Lâm Ân lại cho chúng tôi, cậu có yêu cầu thế nào thì chúng tôi đều đáp ứng." Lâm Hữu Hoành ở bên cạnh lập tức nói.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, sau đó chỉ vào pizza trên bàn rồi hỏi: "Tôi cũng đói bụng rồi, các người có thể mời tôi ăn một miếng Pizza không?"

Lâm Hân Đồng nghe vậy lập tức cầm một miếng Pizza lên, đưa tới trước mặt Hà Tứ Hải, nói với vẻ mặt ước ao: "Cho anh ăn."

"Cảm ơn." Hà Tứ Hải cũng không khách sáo, đưa tay nhận lấy.

Sau đó dưới cái nhìn của mọi người, hắn ngồi xuống ở trên cái ghế bên cạnh, thuận tay để Uyển Uyển trong lồng ngực xuống.

"Ăn nhân lúc còn nóng, nguội sẽ không còn ngon nữa." Hắn nói với Uyển Uyển.

Mọi người ngơ ngác mà nhìn hắn.

"Đều ngồi đi, cùng ăn, chúng ta nói chuyện." Hà Tứ Hải nói.

Nhưng mà mọi người vẫn là bộ dạng sững sờ.

Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

"Lâm Ân, bảo ba mẹ em cùng ngồi xuống đi."

Lâm Ân nghe vậy thì giãy giụa muốn đi xuống từ trên người Nhậm Lệ Văn.

"Ba, mẹ, thần tiên đại nhân muốn trò chuyện với các người."

"Thần tiên sao?" Lâm Hữu Hoành cảm thấy nghi hoặc.

Sau đó lôi kéo vợ ngồi xuống cẩn thận từng li từng tí.

Mà Lâm Ân ngồi xuống trong lòng mẹ, cầm lấy miếng pizza mà mình ăn dỡ vừa nãy.

Lại cầm lấy miếng pizza mà Lâm Hân Đồng ăn dở rồi đưa cho nàng: "Chị, chúng ta cùng ăn đi."

"Ừm ~" Lâm Hân Đồng cao hứng nhận lấy.

Sau đó nói: "Tiểu n, chị rất là nhớ em đó."

Lâm Ân nghe vậy thì lộ ra gương mặt tươi cười hớn hở, "Hì hì, em cũng nhớ chị. Em muốn chơi đùa cùng chị, muốn trò chuyện cùng chị, nhưng mà các người đều không nhìn thấy em..."

Nhìn thấy con trai mặt tươi cười, vẻ mặt của hai vợ chồng dần trở nên hoảng hốt.

"Tôi vừa nãy đã nói qua rồi, tôi là người tiếp dẫn, chức trách của ta là dẫn độ vong hồn..."

Hà Tứ Hải đưa tay ra, đèn Dẫn Hồn đặt ở trên quầy hàng lập tức xuất hiện ở trong tay của hắn.

"Đèn sáng làm người, đèn tắt là quỷ, bởi vì quan hệ với đèn Dẫn Hồn nên các người mới có thể nhìn thấy Lâm Ân."

Nghe Hà Tứ Hải giải thích xong, hai vợ chồng ngơ ngác sững sờ.

Cuối cùng là Nhậm Lệ Văn tỉnh lại đầu tiên, nàng lau nước mắt nơi khóe mắt rồi vẫy vẫy tay với Lâm Ân.

"Tiểu n, đến chỗ của mẹ nào."

Giọng nói của Nhậm Lệ Văn rất nhẹ, rất ôn nhu.

"Mẹ." Lâm Ân đi tới, ngước cổ nhìn nàng.

Nhậm Lệ Văn nâng gương mặt nhỏ của hắn lên, nhẹ nhàng lau khóe miệng ngấm dầu của hắn.

Trong mắt nàng chứa đầy nước mắt, hỏi: "Tiểu n, mẹ hiến đôi mắt của con cho những bạn nhỏ khác, con có trách mẹ không?"

Lâm Ân lắc lắc đầu, lớn tiếng nói: "Không trách mẹ."

"Cảm... Cảm ơn..." Nước mắt của Nhậm Lệ Văn cuối cùng không nhịn được chảy dọc theo gò má.

Lâm Hữu Hoành bụm mặt, chôn đầu ở trong lòng bàn tay.

Lâm Hân Đồng khổ sở nghẹn ngào, gặm Pizza trong tay, nàng đột nhiên cảm thấy pizza không còn ngon một chút nào nữa.

Nhậm Lệ Văn nâng gò má Lâm Ân, khom người, đụng nhẹ trán của chính mình và trán của hắn.

Sau đó hỏi: "Vậy, con có thể nói cho mẹ, con có tâm nguyện gì chưa xong không?"

Lâm Ân nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mờ mịt.

"Em chết rồi, chuyện muốn làm nhất là gì?" Hà Tứ Hải ở bên cạnh nhắc nhở.

"Chuyện con muốn làm nhất chính là ở bên cạnh mẹ, bởi vì mẹ là người mẹ tốt nhất, con không muốn rời khỏi mẹ."

"Mẹ cũng vậy, mẹ cũng vậy, tiểu bảo bối của mẹ, tiểu bảo bối của mẹ..." Nhậm Lệ Văn ôm con trai thật chặt.

Nghe tiếng khóc rống của vợ, Lâm Hữu Hoành chôn mặt ở trong lòng bàn tay, trên mặt của hắn đã ướt một mảnh.

Hắn đứng dậy, quỳ xuống trước mặt Hà Tứ Hải, cầu khẩn nói: "Tiếp dẫn đại nhân... Thần tiên đại nhân, có thể làm cho con trai ở lại bên cạnh chúng tôi không? Chúng tôi đồng ý đáp ứng với mọi điều kiện."

"Ai, anh có nghĩ tới hay không, không còn đèn Dẫn Hồn thì các người không nhìn thấy hắn, cũng không nói chuyện được với hắn. Hắn một thân một mình sẽ cô đơn cỡ nào đây?" Hà Tứ Hải đưa tay nâng hắn dậy rồi nói.

Lâm Hữu Hoành nghe vậy thì ngây người, hắn có lòng muốn "Thần tiên đại nhân" bán đèn Dẫn Hồn cho hắn, nhưng lý trí nói cho hắn biết ý nghĩ như thế hoàn toàn không thiết thực.

Mà Nhậm Lệ Văn chỉ có thể ôm con trai lớn tiếng khóc rống.

Ở trước mặt cái chết, bất luận là người nào cũng đều bất lực.

"Lâm Ân, em tới đây." Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với Lâm Ân.

Nhậm Lệ Văn nhẹ nhàng thả con trai ra, nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mặt đầy hy vọng.

"Thần tiên đại nhân." Lâm Ân đi tới, ngẩng gương mặt nhỏ đầy nước mắt lên nhìn Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của hắn rồi nói: "Nếu như có kiếp sau, em còn nguyện ý làm con của nàng không?"

Lâm Ân lau nước mắt, gật gật đầu.

"Hừm, bởi vì nàng chính là người mẹ do chính em chọn, là người mẹ tốt nhất..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment