Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 450 - Chương 450: Buổi Chiều Ấm Áp.

Chương 450: Buổi Chiều Ấm Áp. Chương 450: Buổi Chiều Ấm Áp.

"Vậy các người có dự định tái sinh Lâm Ân một lần nữa không?" Hà Tứ Hải hỏi hai vợ chồng.

"Đương... Đương nhiên."

Hai vợ chồng vui mừng nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Người chết rồi biến thành quỷ, quỷ về Minh Thổ, đi qua cầu Nại Hà, xuyên qua sông Vong Xuyên, tẩy đi ký ức trước đó mới có thể vào luân hồi."

"Nhưng mà như vậy, cuối cùng sinh ra là con nhà ai thì chỉ có trời mới biết."

"Cho nên nếu như lại vào luân hồi, lại làm con của các người từ đầu thì xác suất quá thấp, trừ phi là Minh Quân Địa Phủ bóp méo luân hồi."

Hai vợ chồng Lâm Hữu Hoành nghe vậy, trong lòng tràn đầy thấp thỏm.

"Vậy... Vậy nhất định còn có những biện pháp khác, có đúng hay không?"

Lâm Hữu Hoành nhìn Hà Tứ Hải, vẻ mặt đầy cầu xin và chờ đợi.

Hà Tứ Hải gật gật đầu, "Nếu như hết cách rồi, tôi cũng sẽ không nói với các người nhiều như vậy làm gì."

"Nếu luân hồi không được, như vậy thì không vào luân hồi nữa." Hà Tứ Hải nói.

"Vậy... Vậy chuyện này có ảnh hưởng gì đối với tiểu n hay không?" Nhậm Lệ Văn ở bên cạnh tràn đầy thấp thỏm hỏi.

"Ảnh hưởng đương nhiên là có, thế nhưng vấn đề không lớn. Một mặt là bởi vì Lâm Ân còn nhỏ, mặt khác hắn vẫn ở nhà của các người, cho nên cho dù là sự phát triển hay là về mặt tình cảm thì ảnh hưởng đều khá là nhỏ."

"Nhưng mà, tiền đề là tôi nhất định phải niêm phong ý thức của hắn lại, chỉ bảo lưu bản năng sinh tồn, chờ sau khi hắn sinh ra thì tôi lại mở ra cho hắn." Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Ân.

"Là... Vì sao?" Lâm Hữu Hoành ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

"Nhốt anh lại trong một chỗ nhỏ hẹp ẩm ướt mấy tháng, anh có thể chịu được không?" Hà Tứ Hải hỏi ngược lại.

" y..." Lâm Hữu Hoành không nói lời nào.

Xác thực không chịu được, ở dưới tình huống có ý thức hoàn chỉnh, thời gian dài như vậy, phỏng chừng không có mấy người có thể chịu được.

Nếu không ngục giam cũng sẽ không có loại hình phạt cấm đoán này.

Mà đây cũng là một trong những lý do Tống Tử Nương Nương muốn tẩy đi ký ức linh hồn.

Hà Tứ Hải móc sổ sách ra, lật đến trang của Tống Tử Nương Nương, tay nhẹ nhàng chạm ở phía trên.

Vô số hơi thở màu xám bốc lên, quấn quanh trên người hắn.

Hắn chớp mắt biến thân thành dáng vẻ trường bào nguyệt sắc, trên áo choàng vẽ bách tử đồ, trước ngực là hình gương đồng.

Mọi người đều nhìn hắn với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Như vậy em chuẩn bị xong chưa?" Hà Tứ Hải hỏi Lâm Ân.

Lâm Ân nghe vậy, quay đầu lại nhìn về phía ba mẹ rồi nhìn về phía chị gái.

Nhậm Lệ Văn gật gật đầu, cho con trai một ánh mắt khích lệ.

Trên thực tế trong lòng của nàng cũng đang vô cùng thấp thỏm và bất an, tay theo bản năng mà nắm lấy cánh tay của Lâm Hữu Hoành đứng ở bên cạnh, nắm đến xương ngón tay trắng bệch.

Lâm Ân giống như là được cổ vũ, nặng nề gật gật đầu.

Hà Tứ Hải đưa tay nhẹ nhàng điểm một cái về phía đầu Lâm Ân.

Thần lực đặc biệt của Tống Tử Nương Nương bao bọc lấy tất cả ý thức của hắn.

Lâm Ân mấy đi ý thức liền ngã về đằng sau, Lâm Hữu Hoành kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi tiến lên muốn đỡ hắn.

Nhưng vào lúc này, một cỗ khí tức màu xám quấn quanh người Lâm Ân.

Thân thể của Lâm Ân nổi giữa không trung, đồng thời càng co càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành một đứa trẻ sơ sinh đáng yêu đang cuộn thân thể lại, rơi vào trạng thái ngủ say.

Hà Tứ Hải chỉ tay một cái, nó lập tức bay vào trong bụng của Nhậm Lệ Văn rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Nhậm Lệ Văn xoa xoa bụng của chính mình, tràn đầy nghi hoặc, nàng cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác.

"Ồ, mẹ, tinh thần mẹ trở nên tốt hơn rồi kia." Lâm Hân Đồng ở bên cạnh kinh ngạc hỏi.

Khoảng thời gian này bởi vì Lâm Ân qua đời, Nhậm Lệ Văn dần trở nên tiều tụy, lúc này lại tươi cười rạng rỡ, tinh thần sáng láng.

Chuyện này thực ra rất bình thường, đây là sức mạnh sự sống, hoặc là nói sức mạnh của sinh mệnh, cũng năng lực đặc trưng của Tống Tử Nương Nương.

Từ khi mỗi người sinh ra, loại sức mạnh đã ở trong người sinh ra rồi, trợ giúp các loại bộ phận của cơ thể sinh trưởng, mãi cho đến khi trưởng thành, nguồn sức mạnh này mới tiêu hao gần như không còn.

Tất cả mọi người chỉ có một lần cơ hội như vậy trong cuộc đời, thế nhưng mẹ lại là ngoại lệ.

Lúc trong bụng người mẹ đang có một sinh mệnh nhỏ chầm chậm trưởng thành, người mẹ cũng sẽ nhận được sự thoải mái từ nguồn sức mạnh này, cho đến sau khi sinh ra một quãng thời gian rất dài nó vẫn còn được lưu lại.

Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều người mẹ gặp vấn đề xương khớp kém, hoặc là bị các loại bệnh vặt, chỉ cần điều trị thỏa đáng ở trong tháng thì những vấn đề vốn không thể cải thiện này đều biến mất hoàn toàn.

Hà Tứ Hải thu hồi trạng thái Tống Tử, biến trở về dáng vẻ ban đầu, sau đó đứng dậy.

Lâm Hữu Hoành còn đang sững sờ cũng phản ứng lại, vội vàng nói: "Cảm ơn thần tiên đại nhân, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân..."

Hắn vừa nói chuyện vừa muốn quỳ xuống với Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải ngăn cản hắn lại, nói: "Thiện hữu thiện báo, giống như Lâm Ân nói vậy, hắn có một người mẹ tốt nhất."

Hà Tứ Hải hiện tại đã có chút rõ ràng, vì sao lúc trước Tống Tử Nương Nương bị Thiên đạo tiêu diệt, thù lao của hắn chỉ có Lâm Ân, phải biết lúc trước "Quả Nhân sâm" trên cây ít nhất cũng hơn trăm quả.

Có lẽ cũng không phải vô tình, chỉ có điều là mượn tay hắn trả lại Lâm Ân mà thôi.

"Tôi cho anh số điện thoại, chờ sau khi đứa nhỏ được sinh ra. Anh gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ mở phong ấn, thức tỉnh ý thức của hắn."

"Ồ... Được." Lâm Hữu Hoành cuống quít lấy giấy bút ra từ trong quầy.

Hà Tứ Hải đọc dãy số một lần, Lâm Hữu Hoành vội vàng nhớ lấy rồi còn đọc lại mấy lần ở trong lòng.

Sau đó mới hơi nghi hoặc mà hỏi Hà Tứ Hải: "Tiếp dẫn đại nhân, tôi có thể hỏi một vấn đề sao?"

"Vấn đề gì?"

"Nếu như Lâm Ân không mở phong ấn thì nó sẽ như thế nào?"

"Hắn sẽ một đời ngu xuẩn."

"Vậy sau khi mở ra, sẽ không có ảnh hưởng gì đối với thần trí của nó chứ?" Lâm Hữu Hoành thấp thỏm hỏi.

"Không chỉ sẽ không ảnh hưởng, ngược lại còn sẽ trời sinh thông minh." Hà Tứ Hải cười nói.

Đây đại khái chính là tục tệ mà Phật môn nói tới, chỉ có điều Lâm Ân mới chỉ có sáu tuổi, không có tích lũy bao nhiêu.

Nhưng chuyện này cũng không thể đại biểu cho cái gì.

Nếu như nói sống thêm mấy năm thì sẽ có ưu thế, đây chẳng phải là nói càng lớn tuổi sẽ mạnh hơn ít tuổi sao, nào có đạo lý này.

"Được rồi, việc này đã xong, tôi nên cáo từ rồi." Hà Tứ Hải cầm lấy đèn Dẫn Hồn trên bàn, dắt Uyển Uyển chuẩn bị đi ra ngoài.

"Thần tiên đại nhân..." Đúng lúc này, Nhậm Lệ Văn gọi hắn lại.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải quay đầu lại hỏi.

"Chúng... Chúng tôi phải cảm ơn ngài như thế nào đây? Cảm ơn ngài vì Lâm Ân nhà chúng tôi, vì tất cả, chúng tôi nên báo đáp ngài như thế nào đây?" Nhậm Lệ Văn nói với vẻ mặt chân thành.

"Cảm ơn sao?" Hà Tứ Hải nở nụ cười.

"Dựa theo quy tắc của người tiếp dẫn, tôi trợ giúp người chết hoàn thành tâm nguyện thì người chết sẽ giao thù lao cho tôi. Nhưng mà..."

Bởi vì nói chính xác thì Lâm Ân cũng không phải là "Khách hàng" của hắn, mà là thuộc về "Thù lao" của hắn.

Chỉ có điều hiện tại hắn lại đưa "Thù lao" này cho những người khác mà thôi, thế nhưng tâm trạng lại khoan khoái bất ngờ.

Hà Tứ Hải nhìn ra sau một chút, thả Uyển Uyển ra, đưa tay cầm túi xoài trên bàn lên.

Sau đó nói: "Một túi xoài, hai miếng pizza, các người đã giao cho tôi thù lao tốt nhất rồi."

"Uyển Uyển, đi thôi, dẫn em đi ăn tôm hùm gai." Hà Tứ Hải đi ra ngoài cửa, đồng thời gọi Uyển Uyển.

"Vâng ~" Uyển Uyển cao hứng đáp một tiếng.

Bước chân ngắn nhỏ vội vàng đuổi theo, chủ động kéo tay Hà Tứ Hải.

Sau đó giống như nhớ tới cái gì đó?

Quay đầu lại vẫy vẫy tay nhỏ về phía bụng của Nhậm Lệ Văn.

"Lâm Ân, hẹn gặp lại ~ "

Sau đó hai người biến mất ở trong không khí.

Chỉ còn dư lại một nhà ba người Lâm Hữu Hoành, bọn họ quỳ xuống về phương hướng hai người vừa biến mất.

"Cảm ơn ~ "

Đây là một buổi chiều ấm áp trong mùa thu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment