"Cho tôi hai phần tôm tỏi.” Hà Tứ Hải nói với chủ tiệm.
"Được rồi, ngài mang đứa nhỏ ngồi xuống trước đã, mới vừa lấy xuống giá nướng, đều là mẻ mới, xin ngài chờ một chút." Mã Mỹ Ngọc tươi cười nói.
Xem ra tâm trạng của nàng đang rất tốt.
Hà Tứ Hải nhìn lại về phía quầy hàng của nàng, nơi đó có một cô gái đang ngồi, đang giúp cọ rửa khay tôm hùm. Nàng chính là chị gái của Mã Mỹ Ngọc, Mã Mỹ Lệ, mẹ của Mã Hoành Vũ.
Giống như nhận ra có người nhìn nàng, Mã Mỹ Lệ quay đầu lại, lộ ra một nụ cười ngây ngốc.
"Đó là chị gái của tôi, lúc còn trẻ từng bị phụ lòng nên tinh thần xảy ra chút vấn đề, mỗi ngày đều ôm cái cốc hỏng. Quãng thời gian trước không biết làm sao lại bị mất cốc, không nghĩ tới bệnh tình của nàng lại khá hơn nhiều, tôi liền đem..., haizz. Tôi nói với ngài nhiều như vậy làm gì, ngài đi ngồi..."
Hà Tứ Hải mỉm cười gật đầu, kéo Uyển Uyển ngồi xuống ở cái ghế bên cạnh.
"Rửa sạch sẽ chút, có dầu thì dùng nước rửa chén, thế nhưng nhất định phải dùng nước rửa sạch." Mã Mỹ Ngọc vừa nướng tôm, vừa quay đầu lại nói với Mã Mỹ Lệ.
"Hì hì ~" Mã Mỹ Lệ cười khúc khích.
"Cười cười cười, chỉ biết cười, cả đời này gặp phải chị đúng là gặp vận rủi..." Mã Mỹ Ngọc tiếp tục nói.
"Hì hì ~ "
...
Tỏi dung tôm được nướng xong rất nhanh, bởi vì không có người nào, cho nên Mã Mỹ Ngọc trực tiếp bưng lên cho bọn họ.
"Cảm ơn." Hà Tứ Hải nói.
"Không cần cám ơn, nếu như thích ăn thì lần sau lại đến. Tôi có thể đảm bảo với các người, trên con đường này thì tỏi dung tôm quán nhà chúng tôi chính là ngon nhất." Mã Mỹ Ngọc vui vẻ nói.
"Thật vậy sao?" Hà Tứ Hải cười nói.
Lúc trước Mã Hoành Vũ cũng đã nói với hắn lời nói tương tự, chỉ có điều trên con đường này chỉ có một quán là đây.
"Ăn đi, cẩn thận nóng." Hà Tứ Hải đẩy khay đến trước mặt Uyển Uyển.
Cô nhóc đã sớm không thể chờ đợi được nữa rồi, hít một hơi, mũi đầy mùi tỏi.
"Đến, cho các người mấy viên đường, thông họng." Mã Mỹ Ngọc móc ra mấy viên kẹo bạc hà từ trong túi ra rồi đặt ở trên bàn.
"Cảm ơn."
"Được rồi, không quấy rầy các người nữa, các người từ từ ăn." Mã Mỹ Ngọc nói xong, xoay người trở lại quầy hàng.
Hà Tứ Hải nhìn sang, liền thấy Mã Mỹ Ngọc lại lấy một khay tỏi dung tôm từ trên giá nướng, sau đó nhẹ nhàng thổi mấy lần.
"Mấy cái mâm rửa đến hiện tại cũng chẳng có tác dụng gì, cũng không biết có thể rửa sạch sẽ hay không, phỏng chừng lát nữa phải rửa lại lần nữa. Quên đi, chị nhanh ăn tôm một chút đi." Mã Mỹ Ngọc kéo Mã Mỹ Lệ đứng lên rồi nói.
Mã Mỹ Lệ nhìn chằm chằm cái khay trong tay Mã Mỹ Ngọc, phát ra tiếng cười khúc khích.
"Cẩn thận nóng..., chị nhìn mình kìa, sáng sớm mới giúp chị chải tóc gọn gàng rồi, tại sao lại tùm la tùm lum... Đừng dùng tay, bẩn chết rồi... Đều còn chưa rửa..."
Hà Tứ Hải thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh.
"Hô ~ hô ~ "
Cô nhóc dùng miệng nhỏ, dùng sức thổi, quá nóng, còn không ăn được.
Hà Tứ Hải cầm một đôi đũa, giúp nàng lấy tỏi ra, bóc vỏ tôm rồi phủi đi mấy lần, như vậy sẽ mau nguội hơn một chút.
"Ông chủ, ăn thật là ngon." Uyển Uyển cười đến híp cả mắt.
"Biết rồi, ăn nhanh một chút, cẩn thận nóng." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
"Hừm, ừm, nguyện vọng rất chuẩn nha, đã thực hiện được rồi." Uyển Uyển vui vẻ nói.
"Đúng đấy, nguyện vọng rất chuẩn, Lâm n cũng thực hiện nguyện vọng của hắn rồi." Hà Tứ Hải cười nói.
"Ồ ~, nha ~, vậy đúng là thật tốt."
"Có đúng không? Thật tốt..."
...
"Ăn no chưa?" Hà Tứ Hải hỏi Uyển Uyển.
"No rồi ~" Uyển Uyển vuốt bụng nhỏ nói.
Lượng ăn của trẻ nhỏ vốn cũng không lớn, một con tôm hùm gai đã làm cho nàng no căng.
"Ăn viên kẹo cho thông họng." Hà Tứ Hải nhét một viên kẹo bạc hà vào trong miệng nàng.
Cô nhóc lập tức nhăn mày.
"Làm sao, không thích ăn sao?"
"Khà khà, lành lạnh, ngọt ngọt..." Tên nhóc vui vẻ nói.
Sau đó đem ánh mắt nhìn về phía mấy viên kẹo còn sót lại trên bàn.
"Đều cho em hết." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn, ông chủ." Uyển Uyển vui vẻ bỏ chúng nó vào trong cái túi nhỏ trước ngực mình.
"Cho Đào Tử và Huyên Huyên ăn." Uyển Uyển vui vẻ nói.
Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng, "Đi thôi, chúng ta về nhà."
"Về Vấn Tâm Quán." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi lại nói.
"Được nha."
Cô nhóc được ăn uống no đủ nên tâm trạng vô cùng tốt.
...
Chờ trở lại Vấn Tâm Quán, đã sắp ba giờ chiều.
Ngẫm lại cũng không chuyện gì, thế là nói với Uyển Uyển: "Đã không có chuyện gì nữa, em đi về nhà đi."
Uyển Uyển: (ಥ﹏ಥ)
"Em đây là làm sao rồi? Không muốn trở về sao?" Hà Tứ Hải nói.
"Ừm ~ vâng~" Uyển Uyển gật đầu liên tục.
Mãi mới chờ đến lúc Đào Tử và Huyên Huyên sắp tan học, có thể cùng nhau chơi đùa với các nàng, làm sao có thể trở về được.
"Vậy được, em chậm một chút lại trở về." Hà Tứ Hải dở khóc dở cười nói.
Sau đó đi lên trước, mở cửa Vấn Tâm Quán ra.
"Đi thôi, theo anh cùng đón mấy người Đào Tử tan học."
"Được." Uyển Uyển cao hứng đáp một tiếng.
Sau khi khóa kỹ cửa, Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển chuẩn bị cùng đi nhà trẻ, mới vừa đi tới trong ngõ hẻm, đã gặp mấy người đâm đầu đi tới, hắn không khỏi sửng sốt.
"Ha ha, đại ca, em đến xem anh nha." Một đứa bé trai nhảy đến trước mặt Hà Tứ Hải, hưng phấn nói.
Uyển Uyển có chút sợ sệt mà trốn về sau Hà Tứ Hải.
"Đoàn Hướng Vinh, sao em lại đến đây rồi?" Hà Tứ Hải vui mừng hỏi.
Đưa tay sờ sờ đầu của hắn, một đầu tóc xù xù, có chút đâm tay.
"Em nói với ba mẹ, là thần tiên đại ca ca đưa em trở về, bọn họ còn không tin." Đoàn Hướng Vinh chống nạnh, hầm hừ nói.
Hà Tứ Hải nhìn về phía đôi vợ chồng đang cảm thấy bất an phía sau Đoàn Hướng Vinh.
Chính là ba mẹ của Đoàn Hướng Vinh - Đoàn Thiên Hồng và Tống Lan.
Mặt khác bên cạnh chính là gia đình Trần Trạch.
"Hai nhà các người có quen biết sao?" Hà Tứ Hải hỏi Trần Trạch.
Trần Trạch chà xát tay có chút bất an nói: "Bởi vì lúc trước đứa nhỏ bị bắt, mấy người phụ huynh chúng tôi thành lập một đội ngũ hỗ trợ, cho nên có quen biết lẫn nhau."
Hà Tứ Hải có chút bừng tỉnh, hắn đang nghĩ sao Đoàn Hướng Vinh có thể tìm được tới nơi này.
Lúc trước hắn ở trạng thái ly hồn, bởi vì thân phận người tiếp dẫn của Hà Tứ Hải nên dù là khoảng cách bao xa cũng đều có thể cảm ứng được, cho nên mới có thể tìm được hắn.
Thế nhưng sau khi hắn khôi phục, sẽ không còn cảm ứng được sự tồn tại của Hà Tứ Hải nữa.
"Tiếp dẫn đại nhân, chuyện này... Chuyện này đúng là thật sự xin lỗi. Chủ yếu là bởi vì Hướng Vinh có ơn cứu mạng đối với con gái của chúng tôi, cho nên sau khi hiểu rõ tình huống của Hướng Vinh, chúng tôi tự chủ trương..."
"Không có gì?" Hà Tứ Hải cũng không chú ý lắm.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ sáng sủa của Đoàn Hướng Vinh, cũng làm cho hắn khá là mừng rỡ.
Trên người của Đoàn Hướng Vinh có phẩm đức mà đứa trẻ bình thường không có.
"Tiểu Nhã, gần đây có khỏe không?" Hà Tứ Hải mỉm cười, bắt chuyện với Trần Tiểu Nhã đang ôm cánh tay của mẹ.
Trần Tiểu Nhã gật gật đầu, tuy vẫn là dáng vẻ nhút nhát, thế nhưng người đã mập lên không ít, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Uyển Uyển ở sau lưng Hà Tứ Hải, lặng lẽ đánh giá quan sát em gái trước mắt.
"Thần tiên đại nhân... Chuyện là... Chuyện là, thật sự xấu hổ, ngày hôm đó ngài đi quá vội, lúc tôi đuổi ra ngoài thì đã không thấy ngài nữa rồi. Tôi cũng không biết làm sao để cảm ơn ngài..." Lúc này mẹ của Đoàn Hướng Vinh, Tống Lan tiến lên phía trước rồi nói.
Lúc trước nàng từng thấy Hà Tứ Hải, sau đó nghe Đoàn Hướng Vinh kể lại, nàng khẳng định là không tin, chỉ cho là tinh thần của con trai xảy ra vấn đề.
Về phần nhìn thấy Hà Tứ Hải, nàng cũng cho là do tinh thần của mình không ổn định gây nên.
Mãi đến tận khi Trần Trạch chủ động liên hệ với hai vợ chồng, ngỏ ý cảm ơn, bọn họ mới biết thì ra tất cả đều là thật.
Cho nên mới có chuyến đi đến Hợp Châu lần này.
------
Dịch: MBMH Translate