"Hà tiên sinh, lần này đến hai nhà chúng tôi đến chính là muốn cảm ơn ngài." Trần Trạch xoa xoa tay, có chút bất an nói.
"Cảm ơn tôi sao? Trên thực tế các người không cần cảm ơn tôi, cảm ơn hắn là được rồi." Hà Tứ Hải chỉ về Đoàn Hướng Vinh bên cạnh.
"Hà tiên sinh nói quá rồi, Hướng Vinh còn nhỏ, nào có cái gì đáng cảm ơn chứ." Đoàn Thiên Hồng ở bên cạnh vội vàng nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì cười cười, nhìn về phía Trần Trạch rồi nói: "Lúc trước tôi trợ giúp các người tìm tiểu Nhã, là bởi vì Hướng Vinh cầu tôi, trả thù lao cho tôi."
Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ đầu của Đoàn Hướng Vinh, ngoại trừ có chút đâm tay ra thì đúng thật là thoải mái.
"Hướng Vinh thì có món đồ gì có thể giao cho ngài chứ?" Mẹ của Đoàn Hướng Vinh, Tống Lan tò mò hỏi.
Hà Tứ Hải còn chưa nói.
Đoàn Hướng Vinh đã hưng phấn nói: "Ultraman mà dì cho con."
Tống Lan nghe vậy có chút bừng tỉnh, lúc trước sau khi Đoàn Hướng Vinh tỉnh lại, chuyện thứ nhất chính là bảo nàng lấy Ultraman trong ngăn kéo rồi đưa cho hắn.
"Nhưng mà Hà tiên sinh không phải đã trả lại cho con rồi sao?"
"Đúng rồi, đại ca đưa lại cho con rồi. Đại ca nói con rất dũng cảm, còn có... Còn có..." Đoàn Hướng Vinh gãi gãi đầu, có chút không nhớ được, hắn chỉ nhớ rõ dũng cảm.
"Còn có thành thực và giữ chữ tín." Hà Tứ Hải cười nói.
"Hì hì, đúng vậy." Đoàn Hướng Vinh có chút ngượng ngùng cười.
"Hà tiên sinh, ngài thực sự quá khen ngợi rồi, Vinh Vinh nào có tốt như ngài nói." Đoàn Thiên Hồng ôm vai con trai, ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trên mặt lại là kiêu ngạo không gì sánh được.
"Đoàn đại ca, anh thực sự là quá khiêm tốn rồi, nếu không có Hướng Vinh nhà các người thì tiểu Nhã nhà chúng tôi..."
"Được rồi, không nói nữa, Hà tiên sinh, chúng tôi cũng không biết làm sao để cảm ơn ngài, cho nên mang theo chút đặc sản lại đây, ngài không nên ghét bỏ." Tống Lan ở bên cạnh lên tiếng.
"Đặc sản?"
"Đúng, đặc sản, chúng tôi đặt ở khách sạn." Trần Trạch ở bên cạnh vội vàng nói.
Bởi vì cân nhắc đến chuyện trực tiếp trả tiền, Hà Tứ Hải không nhất định sẽ nhận, lần trước trợ giúp Trần Tiểu Nhã, Hà Tứ Hải cũng không thu tiền của bọn họ.
Hơn nữa mấy năm qua vì tìm con, của cải của bọn họ hầu như đã trống rỗng, bọn họ hiện tại cũng không có tiền gì cả.
Cho nên nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hai nhà chuẩn bị không ít đặc sản địa phương cho Hà Tứ Hải.
"Hà tiên sinh, ngài không nên ghét bỏ, nếu là..." Thấy Hà Tứ Hải không nói chuyện, Phan Tú Hỉ ở bên cạnh có chút bất an nói.
"Không ghét bỏ, đây chính là tâm ý của các người, vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa, cách đây có xa không?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
Hai nhà nghe vậy thì một mặt mừng rỡ.
Trần Trạch tiếp lời: "Không xa, không xa, chính là khách sạn phía trước, tôi hiện tại sẽ lấy đến cho ngài."
"Đúng, đúng, tôi đi cùng với anh. Tống Lan, Phan Tú Hỉ, hai người và con chờ ở đây một hồi." Đoàn Thiên Hồng cũng vội vàng nói.
Sau đó vội vã mà cùng Trần Trạch quay lại khách sạn.
"Các người lúc nào thì đến?"
...
Hà Tứ Hải và Tống Lan còn có Phan Tú Hỉ đang tán gẫu, Đoàn Thiên Hồng và Trần Trạch đã vội vã mà trở về rồi.
Bao lớn bao nhỏ, cầm một đống lớn.
"Ai, nhiều như vậy sao."
"Không đáng giá bao nhiêu tiền..." Đoàn Thiên Hồng có chút lúng túng nói.
"Không thể tính như vậy được, như vậy đi, các người đưa vào bên trong cửa hàng giúp tôi."
Hà Tứ Hải không nói lời khách sáo nữa, xoay người đi về trong tiệm.
Hai nhà Đoàn Thiên Hồng và Trần Trạch cũng không có ở lại Hợp Châu bao lâu, ngày thứ hai đã trở về rồi.
Bọn họ đi vội vàng, là bởi vì ngày làm việc, vé máy bay khá là rẻ.
Hà Tứ Hải cũng không giữ bọn họ lại, chỉ là bảo bọn họ đến kỳ nghỉ đông lại mang đứa nhỏ đến đây chơi.
Nhưng mà, đặc sản mà bọn họ mang đến thực sự là quá nhiều.
Thịt bò, vịt muối, cơm rang đường, cánh gà, bánh quai chèo...
...
"Ba ba, ba chuẩn bị đem những thứ đồ này đi nơi nào vậy?" Đào Tử sáng sớm rời giường, đã nhìn thấy Hà Tứ Hải bỏ mấy thứ đồ ăn ngon trong nhà vào trong túi, thế là đi tới tò mò hỏi.
"Ngày hôm nay là thứ bảy, con không cần đi nhà trẻ, cho nên ba dẫn con đi thăm chú Trương và thím Ngô." Hà Tứ Hải nói mà không quay đầu lại.
"Chú Trương? Thím Ngô?" Đào Tử suy nghĩ một chút, mới nhớ tới là ai.
Sau đó lập tức hưng phấn, nhà của chú Trương chính là khu vui chơi tìm kiếm bảo tàng của nàng, ở nơi đó có thể tìm thấy các loại đồ vật cổ quái, chơi vui lại thú vị.
"Nhưng mà, ba ba, ba không nên mang đi hết nha, con còn muốn ăn nữa." Đào Tử ở bên cạnh nói với vẻ không muốn.
"Biết rồi, để lại cho con rất nhiều, quỷ hẹp hòi." Hà Tứ Hải xoay người, cạo cái mũi nhỏ của nàng một hồi.
"Nhanh thay quần áo một chút, đánh răng rửa mặt rồi ăn cơm sáng." Hà Tứ Hải lại nói.
Lúc bọn họ đang nói chuyện, Lưu Vãn Chiếu đã mang theo Huyên Huyên lại đây rồi.
Huyên Huyên mang theo bình nước nhỏ, đội mũ lưỡi trai, trong tay còn cầm một cái xẻng nhỏ, dáng vẻ hôm nay sẽ làm một vố lớn.
"Ăn sáng chưa?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.
"Hô hố, đã ăn rồi nha. Ông chủ, chúng em đã chuẩn bị tốt rồi, ngày hôm nay em phải tìm ra thật nhiều kho báu." Huyên Huyên giơ xẻng nhỏ trong tay lên cao rồi nói.
Đào Tử thấy vậy thì xoay người chạy về phía thùng đồ chơi của nàng, cũng muốn tìm xẻng nhỏ.
"Thay quần áo trước đi, đừng chậm trễ thời gian nữa." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
"Được rồi, đừng nói nàng bữa, anh cứ bận việc của anh, để em làm cho." Lưu Vãn Chiếu cười rồi kéo Đào Tử vào trong phòng.
Huyên Huyên suy nghĩ một chút, bạch bạch bạch, cũng chạy theo vào trong.
Chỉ chốc lát đã nghe thấy tiếng cười của Huyên Huyên.
"Ha ha, Đào Tử, bụng của em đúng thật là lớn nha."
"Nhanh cho chị sờ một cái."
"Không muốn, không được sờ. "
"Oa, rốn của em thật sâu nha, nhanh cho chị móc một cái."
"Hừ, mới không muốn."
"Vì sao không muốn? Em có phải là giấu thứ gì tốt ở trong rốn hay không?"
"Mới không có."
"Nhất định có, nếu không vì sao lại không cho chị móc một cái."
Hà Tứ Hải: ε=(′ο`*)))
"Được rồi, hai người các em không nên náo loạn nữa. Đào Tử nhanh mặc quần áo vào đi, như vậy Huyên Huyên chẳng phải là sẽ không móc được nữa rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu nói.
Lại là một buổi sáng náo nhiệt.
Tâm tình của Hà Tứ Hải dường như đều yên tĩnh hơn rất nhiều.
Chờ ăn sáng xong.
Hà Tứ Hải lái xe mang theo Lưu Vãn Chiếu và hai đứa nhóc đi tới trạm thu hồi phế phẩm của Trương Hải Đào.
Tối ngày hôm qua đã gọi điện thoại nói với hắn rằng ngày hôm nay sẽ qua.
"Em thực ra không cần đi theo bọn anh, tự anh mang Đào Tử đi là được rồi." Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu.
"Ngược lại cũng không có chuyện gì, hơn nữa em cũng cảm thấy rất thú vị, huống hồ em đã đồng ý với anh."
"Em chỉ là đồng ý cùng đi bày sạp với anh."
"Nhập hàng cũng coi như là một phần của bày sạp mà." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
"Hừ... hừ..."
Huyên Huyên ngồi ở phía sau cố ý phát ra tiếng hừ hừ rất lớn giống như là lợn nhỏ.
"Em sao thế?" Hà Tứ Hải liếc nhìn từ kính chiếu hậu, kỳ quái hỏi.
"Ông chủ mang theo Đào Tử và chị gái đi tìm kho báu, nhưng không muốn mang theo em, có đúng hay không?" Huyên Huyên thở phì phò, nói.
"Không có, đây không phải là mang theo em rồi sao?"
"Có sao, mỗi lần đều không mang em theo, em tức giận rồi." Huyên Huyên ôm cánh tay, ngước cổ, giống như một con ếch nhỏ.
Đào Tử ở bên cạnh lặng lẽ duỗi ngón tay ra.
Đông ~, đâm một cái.
Sau đó khua tay múa chân vui vẻ.
Huyên Huyên lập tức bị phá vỡ, quay sang nháo với Đào Tử ở phía sau.
Nhất định phải để cho Đào Tử cho nàng móc rốn một cái mới được.
Nàng muốn nhìn một chút xem bên trong có phải là ẩn giấu thứ gì tốt hay không.
Đào Tử đương nhiên là không muốn, móc hỏng thì làm sao bây giờ?
Tất cả đồ ăn ngon mà nàng ăn đều sẽ rơi ra từ trong rốn nhỏ của nàng mất.
Vấn đề này rất nghiêm trọng.
Cho nên nàng ra sức phản kháng.
Cuối cùng...
Huyên Huyên bị giết ngược lại, không móc được rốn của Đào Tử không nói, trái lại còn bị Đào Tử dùng ngón tay út đâm một hồi.
Sau đó nàng phảng phất như bị đâm nổ, nằm ở trên ghế sau, nhân sinh hoàn toàn u ám....
------
Dịch: MBMH Translate