"Chú Trương, chú đứng ở cửa làm gì?" Xe của Hà Tứ Hải còn chưa lái đến cửa trạm phế phẩm, từ xa đã thấy Trương Hải Đào đứng ở cửa.
"Chú xem các cháu đã tới chưa, nhanh đi vào một chút." Trương Hải Đào thoáng có chút câu nệ.
Sau đó rất nhiệt tình mà mở cửa lớn của trạm phế phẩm ra.
Chờ sau khi xe của Hà Tứ Hải dừng ở trước cửa nhà kho của Trương Hải Đào, thím Ngô đã đứng chờ ở nơi đó rồi.
"Thím Ngô." Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu đều bắt chuyện một tiếng với nàng.
"Tới rồi." Thím Ngô cười híp mắt nói.
Đào Tử không thể chờ đợi được nữa mà ngó đầu ra cửa xe hô: "Thím Ngô, chào thím nha."
Huyên Huyên nghe thấy, biết đã đến, trở mình một cái bò lên, cũng không buồn, người cũng lên tinh thần.
"Đào Tử, Huyên Huyên, đã lâu rồi không có tới, thím nhớ các cháu rồi." Thím Ngô cười nói.
Lúc này Hà Tứ Hải dừng xe lại.
Thím Ngô mở cửa sau xe ra, hai đứa nhóc không thể chờ đợi được nữa mà nhảy xuống.
"Cẩn thận một chút, kẻo ngã chổng vó." Thím Ngô dặn dò.
"Ha ha, nhìn chị, chị muốn đào được một kho báu lớn." Huyên Huyên căn bản không nghe thấy, lập tức giơ cao xẻng nhỏ trong tay mình, hưng phấn nói.
Lúc này Trương Hải Đào chạy tới.
"Đều vào nhà ngồi đi." Trương Hải Đào chào hỏi.
"Chờ một chút, mấy ngày trước có người đưa cho cháu không ít đặc sản. Cháu cũng ăn không hết, cho nên mang đến cho các người một chút..."
Hà Tứ Hải vừa nói vừa mở cốp sau, rồi lấy đồ xuống.
"Tới thì tới, còn mang theo đồ làm gì?" Thím Ngô ở bên cạnh oán giận.
Thế nhưng trên mặt lại là vẻ kinh hỉ.
"Hì hì, thím Ngô, cháu ngày hôm nay đến là muốn đào ít đồ, cũng không thể tay không tới cửa chứ?" Hà Tứ Hải cười nói.
"Hà... Tứ Hải, xem cháu nói kìa, có khác gì là đang đánh mặt chú hay không. Cháu có thể tới chỗ của chú chính là đã là để mắt đến chú." Trương Hải Đào nói.
Hà Tứ Hải dù sao cũng đã không còn là tiểu tử nghèo, Trương Hải Đào nào còn dám dùng thái độ trước đó để đối xử với hắn nữa.
"Nếu như đã đến rồi thì chú Trương cứ nhận lấy đi." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.
Trương Hải Đào nghe vậy, cũng không nói thêm cái gì, vội vàng bắt chuyện mọi người vào nhà, sau đó để thím Ngô lấy đồ ăn vặt và trái cây mới mua tối hôm qua ra, một đống lớn đặt trước mặt mọi người.
Thực ra Hà Tứ Hải có thể đến, Trương Hải Đào đã vô cùng cao hứng rồi.
Điều này nói rõ lấy thân phận bây giờ của Hà Tứ Hải còn có thể nhớ tới hắn.
Hiện tại còn để hắn mang theo quà, thái độ còn là tôn kính trước sau như một, điều này làm cho Trương Hải Đào có một loại cảm giác vinh hạnh không gì sánh được.
"Đến, đến, đều ngồi đi, ăn trái cây, còn có đồ ăn vặt, tùy tiện ăn, ăn nhiều một chút..." Trương Hải Đào bắt chuyện mọi người, hết bưng trà lại rót nước.
"Chú Trương, nếu như chú cứ khách sáo như vậy thì lần sau cháu sẽ không đến nữa." Hà Tứ Hải dở khóc dở cười, nói.
Hắn biết sau khi thân phận bày ra thì thái độ của Trương Hải Đào đối với hắn khẳng định sẽ có chỗ khác biệt, thế nhưng không nghĩ tới lại nhiệt tình như vậy, đúng là khiến hắn có chút không quen.
"Được rồi, được rồi, vậy chú sẽ không nói nhiều nữa. Các cháu cứ xem đây là nhà mình. Đào Tử, Huyên Huyên, các cháu ăn nhiều một chút nha, ăn không hết, đợi lát nữa sẽ đóng gói cho các cháu mang về." Trương Hải Đào nói.
"Còn không cảm ơn chú Trương." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy liền nói.
Hai đứa nhóc nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu lên.
Các nàng đang còn bận ăn đây, miệng không rảnh.
"Được rồi, không cần nói, lại không phải cái gì người ngoài, buổi trưa hôm nay ở lại chỗ chú ăn cơm đi. Thím Ngô của các cháu đã chuẩn bị từ tối hôm qua rồi, các cháu cũng không cần ghét bỏ." Trương Hải Đào nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy, gật đầu một cái rồi nói: "Vậy được, nhưng mà hiện tại thời gian còn sớm, cháu ngày hôm nay lại đây, chủ yếu là muốn đào ít đồ."
"Đào đồ sao?" Trương Hải Đào nghe vậy sửng sốt một chút.
"Đúng vậy, đã lâu không có đến rồi, nói đến thật là có chút hoài niệm đây." Hà Tứ Hải nói.
"Trong đống rác của chú có thể có vật gì tốt chứ?" Trương Hải Đào nói.
Khó trách hắn nghĩ như vậy, dù sao thân phận của Hà Tứ Hải bây giờ đã không giống trước đó.
"Làm sao lại không có? Trước đó cháu không phải đã tìm được không ít thứ tốt sao? Lần này đến, cháu chính là muốn 'lấy chút hàng' đi bày sạp." Hà Tứ Hải cười nói.
Trương Hải Đào: "..."
Suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: "Cái kia... Tứ Hải, nếu như cháu cần tiền thì chú và thím những năm này..."
"Ngừng, ngừng, không phải là vấn đề tiền, cháu chủ yếu là tẻ nhạt nên muốn đi bày sạp, thuần túy là hứng thú cá nhân mà thôi." Hà Tứ Hải nói.
Trương Hải Đào nghe vậy thì không nói gì nhìn hắn, còn có người xem chuyện này là hứng thú sao?
Nhưng mà hắn cũng không hỏi nhiều, mà là nói: "Vậy được rồi, cháu cứ đi lấy đi, có cần chú đi cùng với cháu hay không?"
"Không cần, không cần..."
Hà Tứ Hải ngăn hắn lại, sau đó gọi Đào Tử và Huyên Huyên cùng đi "Tìm kho báu".
Nhìn mấy người Hà Tứ Hải đi về phía đống phế phẩm, Trương Hải Đào lắc lắc đầu.
"Thực sự là không hiểu nổi..."
"Không hiểu nổi là được rồi, nếu như anh mà hiểu rõ thì anh chính là thần tiên rồi." Thím Ngô ở bên cạnh nói.
...
"Đúng rồi, anh vẫn còn chưa nói cho em, vì sao lại muốn đi bày sạp đâu? Lẽ nào thật sự chính là hứng thú?" Trên đường đi tới đống phế phẩm, Lưu Vãn Chiếu cuối cùng không nhịn được mà hỏi.
"Bởi vì..." Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên nhìn bầu trời vạn dặm.
"Anh muốn nhìn thế giới này nhiều một chút, nhìn người của thế giới này." Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì con mắt lập tức đỏ, run rẩy hỏi: "Anh... Anh làm sao rồi? Là... Là đã xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Hà Tứ Hải:...
"Nghĩ lung tung gì thế? Anh có thể có chuyện gì chứ?" Hà Tứ Hải dở khóc dở cười, xoa xoa tóc của nàng.
Lưu Vãn Chiếu đỏ mắt lên nói: "Vậy sao anh nói những lời như vậy?"
"Lời này của anh chính là ý trên mặt chữ, anh muốn nhìn nhiều người khác nhau, tiếp xúc với bọn họ, trải nghiệm các trạng thái khác nhau của cuộc sống."
"Là... Vì sao?" Lưu Vãn Chiếu nghi hoặc hỏi.
Hà Tứ Hải không giải thích, cười nói: "Sau này sẽ nói cho em biết."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì bất mãn mà lầm bầm, cực kỳ giống dáng vẻ của Huyên Huyên vừa nãy.
"Ba ba, nhanh một chút nha, thật nhiều bảo bối a." Đào Tử ở mặt trước lớn tiếng nói.
Nàng và Huyên Huyên quen cửa quen nẻo, đã sớm chạy đến đống đống phế phẩm kia từ lâu.
Huyên Huyên ra sức vẫy vẫy cái xẻng, nhưng mà hình như không có hiệu quả gì.
Mà Đào Tử thì nhìn xung quanh, học dáng vẻ của Tôn Ngộ Không, dùng "Hỏa Nhãn Kim Tinh" để tìm đến bảo bối tốt.
"Hai người các em cẩn thận một chút." Hà Tứ Hải dặn dò một tiếng.
Sau đó lôi kéo Lưu Vãn Chiếu đi tới.
Hắn đưa cây gắp trên tay cho Lưu Vãn Chiếu, mình thì đeo găng tay.
Mấy thứ này đều là Trương Hải Đào cho hắn.
"Ha ha, nhìn xem em phát hiện cái gì?" Huyên Huyên hưng phấn nói.
Ánh mắt của mọi người bị thu hút tới, chỉ thấy nàng giơ lên cao một khúc gỗ hình thù quái dị.
"Đây là gậy dùng để đấm lưng đúng chứ?" Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn rồi nói.
Sau đó liền thu hồi ánh mắt, còn tưởng rằng nàng thật sự phát hiện ra thứ tốt.
Hà Tứ Hải tìm được mười mấy quyển tạp chí ‘Võ Lâm’, nhìn qua còn rất mới.
Nhìn thấy tạp chí, Hà Tứ Hải lại nghĩ đến cảnh tượng lần đầu gặp mặt với Lưu Vãn Chiếu.
Đúng lúc này, Đào Tử hưng phấn chạy tới, trong tay cầm một cái hộp sắt nhỏ cũ nát, hưng phấn nói: "Ba ba, ba ba, ba nhìn xem con phát hiện ra cái gì."
------
Dịch: MBMH Translate