Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 454 - Chương 454: 32 Bức Thư.

Chương 454: 32 Bức Thư. Chương 454: 32 Bức Thư.

"Cái gì vậy?" Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn cái hộp trong tay Đào Tử, cũng không để ý lắm.

"Đây là hộp." Đào Tử trợn mắt lên, nói.

"Ba có mắt, ba đương nhiên biết đây là hộp, cho nên? Trong này có cái gì?" Hà Tứ Hải nói.

"Có bảo bối." Đào Tử nói.

"Có bảo bối gì?"

"Không biết." Đào Tử lắc lắc đầu.

"Không biết sao con lại nói là có bảo bối?"

"Mở ra chẳng phải sẽ biết rồi sao?" Đào Tử bày ra dáng vẻ ba thật là phiền phức.

"Vậy con mở ra đi." Hà Tứ Hải nói.

"Con không mở ra được." Đào Tử nói.

"Được rồi, con đưa cho ba xem một chút." Hà Tứ Hải đưa tay cầm chiếc hộp trong tay nàng.

Hộp đã rỉ sét, gỉ kín cả hộp, khó trách Đào Tử không mở được.

Hà Tứ Hải đeo găng tay được bôi một lớp PU thật dày, lòng bàn tay vô cùng dày.

Cho nên trực tiếp dùng tay lau mặt hộp một cái.

Sau khi lau sạch rỉ sét trên mặt hộp mới miễn cưỡng nhìn thấy phía trên là tượng bán thân của phụ nữ Dân Quốc, phía dưới còn có một hàng chữ, nhưng mà đã gỉ sét gần hết rồi, miễn cưỡng chỉ nhận ra được một hai chữ.

Hà Tứ Hải lắc mấy cái, không có một chút tiếng động nào, chẳng giống như là không có đồ vật gì cả.

Nhưng nhìn gương mặt nhỏ đầy chờ đợi của của Đào Tử, nếu như không giúp nàng mở ra thì phỏng chừng nhóc sẽ nháo với hắn mất.

"Nhặt được món đồ gì tốt sao?" Lưu Vãn Chiếu cũng tò mò hỏi.

"Một cái hộp cũ mà thôi." Hà Tứ Hải nói.

Huyên Huyên cầm chùy gỗ nhỏ tò mò chạy tới.

"Có phải là có bảo bối tốt hay không?" Nàng một mặt chờ đợi.

"Nào có bảo bối gì, vừa lúc, em đưa búa nhỏ cho anh dùng một chút."

Hà Tứ Hải đặt hộp sắt lên trên đất, cầm chùy sắt mà Huyên Huyên nhặt được, gõ nhẹ vào mặt bên mấy lần, khiến cho nó thay đổi hình dạng.

Sau đó nhẹ nhàng tách một cái, liền đẩy ra rồi.

Hai đứa nhóc rướn cổ lên, một mặt chờ mong nhìn về phía trong hộp.

Nhưng mà tiếp theo, hai người lộ ra một mặt thất vọng.

Bởi vì trong hộp căn bản không có bảo bối gì, chỉ có một bó thư được dùng dây buộc lại cùng nhau.

"Ai ~" hai đứa nhóc thất vọng xoay người rời đi, tiếp tục đi tìm kho báu.

Hà Tứ Hải tiện tay lật qua lật lại, tất cả bức thư đều là viết cho một người gọi là Hoàng Lễ Trung tiên sinh.

Nhưng mà sau khi gửi ra đều bị trả trở về, có căn bản không gửi được.

Đại khái để đã lâu cho nên bức thư đã ố vàng.

Hơn nữa nhìn hình thức bức thư, tem và chữ viết đều là thuộc về thời Dân Quốc.

Hà Tứ Hải tiện tay mở một bức thư ra.

Phu lễ trung giám:

Quân đã nhiều ngày không thư, tâm rất ưu sầu, thời gian quân rời nhà, quần áo mỏng manh mà đơn bạc, cuối mùa thu đã lạnh, ngô nhờ bạn bè... Thân thể nhị lão vẫn còn tốt, có ngô phụng dưỡng, không cần phải lo lắng...

Thê Hồng Liên

Ngày 17 tháng 11 năm 1947.

Đây là bức thư của một người tên là Hồng Liên viết cho chồng.

Ý của bức thư đại khái là bởi vì nhiều ngày chưa nhận được thư của chồng, trong lòng rất là mong nhớ.

Thời gian chồng rời nhà, không có mang theo bao nhiêu quần áo, thời tiết dần lạnh, cho nên nhờ bạn bè mang cho ít quần áo.

Bảo hắn ở bên ngoài không cần phải lo lắng cho cha mẹ, có nàng phụng dưỡng hai người rồi.

Người đưa thư viết bằng bút lông, chữ viết ngay ngắn tú lệ, rất đẹp.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn bức thư một lần nữa, phía trên có dấu bưu kiện trả về.

Xem ra bức thư này cũng không được gửi đi.

Hơn nữa từ địa chỉ trong thư, người tên là Hoàng Lễ Trung này hẳn là người trong quân đội cách mạng.

"Đang xem cái gì đó?" Lưu Vãn Chiếu tò mò đi tới, hỏi.

"Bức thư của một người vợ viết cho chồng." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy liền ngồi xổm người xuống cùng lật xem với hắn.

Tổng cộng có ba mươi hai bức thư, được sắp xếp lần lượt dựa theo năm tháng, có thể thấy được người phụ nữ tên là Hồng Liên này coi trọng thư tín như thế nào.

Khoảng chừng mười bức thư đều bị trả về, địa chỉ cũng xảy ra thay đổi, đổi thành Đài Loan...

Nghĩ đến năm đó chồng của nàng đi bộ đội đến Đài Loan.

Nhưng đều bị trả trở về.

Sau đó còn lại mười mấy bức thư căn bản đều không được gửi ra ngoài, chỉ là nhét vào trong phong thư trống không.

Thư tín gần như đi cùng cả đời của người phụ nữ tên là Hồng Liên này.

Từ chờ đợi chồng rồi là bi thương khi cha mẹ qua đời, đến thống khổ khi con trai nhỏ bất ngờ bị chết, lại tới sự bất lực đối với cuộc sống...

Nhưng cho dù nàng gặp phải khốn khổ gì thì trong thư đều không một tia than phiền, chỉ có chờ đợi chồng quay về.

Ở trong một bức thư còn mang theo một tấm ảnh trắng đen.

Trong tấm ảnh ố vàng là một nam một nữ, nhìn qua rất trẻ trung, hẳn chính là hai vợ chồng Hoàng Lễ Trung. Người phụ nữ mặc sườn xám, nhìn rất dịu dàng hào phóng, hẳn chình là chủ nhân của những bức thư này.

Lưu Vãn Chiếu nhìn những bức thư này thì rất là cảm động, con mắt đều đỏ cả lên.

"Các người nhìn xem, em phát hiện ra một món đồ tốt nha."

Huyên Huyên nhặt được một vòng tay chuỗi hạt, cho rằng nó là bảo bối liền chạy tới khoe khoang với bọn họ.

Sau đó liếc mắt liền thấy hai viền mắt đỏ chót của Lưu Vãn Chiếu.

Thế là, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.

o( ̄ヘ ̄o#)

"Làm sao, còn muốn dùng búa đánh anh sao?"

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn thì thấy nàng đang cầm chặt chùy gỗ trong tay.

Huyên Huyên vội vàng giấu nó ra phía sau mình.

Nàng sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: "Ông chủ, anh chính là bé ngoan nha."

"Cho nên?"

“Cho nên anh không thể bắt nạt người khác được." Huyên Huyên nói xong, lặng lẽ di động chân nhỏ, che ở trước người Lưu Vãn Chiếu.

Lưu Vãn Chiếu vừa buồn cười lại cảm động, đưa tay ôm nàng vào trong lòng rồi nói: "Ông chủ của em không bắt nạt chị, là chị đọc những bức thư này, cảm động muốn khóc mà thôi."

"Thật sao?" Huyên Huyên nghi hoặc hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi." Hà Tứ Hải đưa tay gõ một cái ở trên đầu nhỏ của nàng, sau đó đứng dậy.

"Ba ba." Đào Tử gọi một tiếng, trong tay cầm một cái ống nhòm, đang nhìn về bên này??.

"Làm sao rồi, lại phát ra hiện bảo bối gì sao?" Hà Tứ Hải cười trêu chọc một câu.

"Hừm, ừm, con phát hiện nha!" Đào Tử vô cùng tự tin.

"Có đúng không? Vậy con đưa cho ba xem một chút!"

Đào Tử nghe vậy, lập tức chạy tới.

"Làm sao, bảo bối của con chính là cái ống nhòm này à?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười hỏi.

Ống nhòm trong tay nàng đã tàn tạ không thể tả, thấu kính còn mất đi một cái, hơn nữa cũng không phải là ống nhòm thật, là kiểu đồ chơi cho trẻ con.

"Mới không phải, con tìm được một cái nhẫn lớn." Đào Tử đắc ý nói.

"Nhẫn?"

Hà Tứ Hải nghe vậy thì rất là kinh ngạc, phải biết rằng trước đó Đào Tử còn nhặt được cả dây chuyền vàng. Đúng rồi, lần trước Trương Hải Đào không lấy ngọc thạch trên dây chuyền, hắn để ở đâu rồi nhỉ, gãi đầu một cái, chính hắn cũng có chút không nhớ ra được rồi.

Bởi vì hôm nay tới trạm phế phẩm là để nhặt đồ, hơn nữa thời tiết dần lạnh, cho nên Đào Tử mặc quần dài tay áo dài, trên người có mấy cái túi áo.

Đặc biệt là áo, có một cái túi lớn, tạo hình giống cái quả đào lớn.

Đào Tử lấy từ trong túi ra một con thỏ cụt tai, một dây lưng màu, một tấm thẻ hoạt hình...

"Nhặt được những thứ này không nên bỏ vào túi áo, rất bẩn!" Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống, cởi găng tay, giúp nàng móc hết đồ trong túi ra.

"Hì hì!" Đào Tử cười ngây ngô.

Sau đó chen vào từ một bên tay của Hà Tứ Hải, móc ra một vật từ bên trong.

"Nhẫn." Đào Tử giơ ngón cái lên cao, hưng phấn nói.

Hà Tứ Hải định thần nhìn lại, đây không phải nhẫn gì cả.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment