Đào Tử đúng là nhặt được một chiếc nhẫn lớn, một chiếc nhẫn kim cương siêu cấp lớn.
Trứng bồ câu ở trước mặt nó đều là trò trẻ con, viên kim cương khổng lồ kia sắp to bằng quả trứng gà.
Tạo hình khuếch đại kia, vừa nhìn liền biết chính là giả.
Một chiếc nhẫn kim cương cực lớn được làm từ thuỷ tinh.
Thực sự là chờ mong vô ích rồi.
"Không ngờ lại bị con phát hiện được, con cất cho cẩn thận vào." Hà Tứ Hải đứng lên nói.
"Đó là đương nhiên, đây chính là bảo bối của con." Đào Tử biểu thị nàng nhất định sẽ cất giấu tốt.
Huyên Huyên xa xa cũng nhìn thấy rồi, đát đát đát chạy tới, hai mắt phát sáng nhìn chiếc nhẫn kim cương lớn trên tay Đào Tử.
"Cái này là của em."
Đào Tử vội vàng rụt tay trở về, ôm ở trong ngực của mình, cảnh giác nhìn Huyên Huyên.
"Cho chị 'Khang khang'." Huyên Huyên cười hì hì, đưa đầu nhỏ đến gần.
"Không muốn." Đào Tử xoay người liền chạy.
"Đứng lại, cho chị xem một chút, chỉ xem một hồi." Huyên Huyên mang theo chùy gỗ đuổi theo.
"Oa, chị là cường đạo, muốn cướp đồ, không được rồi..." Đào Tử vừa chạy vừa kêu.
"Hai đứa nhóc này." Hà Tứ Hải có chút buồn cười lắc lắc đầu.
Lúc này Lưu Vãn Chiếu cầm xấp thư kia lên, lại tìm một cái hộp hoàn hảo rồi thả vào.
"Mất những bức thư này bà nội nhất định sẽ rất thương tâm?" Lưu Vãn Chiếu có chút thương cảm, nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy quay đầu lại nói: "Phỏng chừng người cũng đã không còn nữa rồi."
"Vì sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Em không thấy trong thư viết năm ba mươi sáu sao? Hẳn chính là chỉ năm ba mươi sáu Dân Quốc, cũng chính là năm 1947, hiện tại đã qua bao nhiêu năm rồi? Nếu như còn sống sót thì ít nhất cũng là bà lão trăm tuổi rồi."
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy nghĩ lại cũng thấy đúng.
Căn cứ tin tức trong thư thì bà lão hẳn là có hai đứa con trai, tuy rằng con trai nhỏ bất ngờ chết trẻ, nhưng thời điểm đó tuổi cũng không còn nhỏ nữa rồi.
"Ai, em còn muốn đưa những bức thư này lại cho đối phương đây." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì có chút mất mát.
Nhìn dáng vẻ mất mát của nàng, trong lòng Hà Tứ Hải lại là một mảnh ấm áp.
Hắn cười rồi tiếp nhận cái hộp trong tay của nàng: "Giao cho anh đi."
"Anh thật là tốt." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy lộ ra một nụ cười mừng rỡ.
Sau đó nhón chân lên, hôn một hồi ở trên mặt Hà Tứ Hải.
"Em thật tốt, hừm ~" Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng của Huyên Huyên.
Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu quay đầu nhìn sang, Đào Tử và Huyên Huyên không biết lúc nào đã tay cầm tay đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ.
Huyên Huyên đang học theo dáng vẻ của Lưu Vãn Chiếu, rướn cổ lên hôn một cái ở trên mặt Đào Tử.
Đào Tử cười ha ha, tay nhỏ bụm mặt, năm ngón tay mở ra thật lớn.
Trên cổ tay còn đeo chuỗi hạt mà Huyên Huyên nhặt được, mà "nhẫn kim cương lớn" Đào Từ tìm được lại ở trên tay Huyên Huyên.
"Hai đứa nhóc nghịch ngợm này."
Lưu Vãn Chiếu "Thẹn quá thành giận", rút một tấm bìa cứng dài trong đống phế phẩm bên cạnh, bày ra dáng vẻ muốn đánh đứa nhóc.
Khiến cho hai đứa nhóc vừa kêu oa oa vừa loạn chạy khắp nơi.
Hà Tứ Hải cười lắc lắc đầu, không quản bọn họ nữa.
Mà là tiếp tục tìm kiếm.
Mấy quyển tạp chí cũ, vài bức tranh cũ, nửa nghiên mực, một cây bút cùn, một cặp chặn giấy bị thiếu một góc...
Chỉ cần là thứ mà Hà Tứ Hải cảm thấy hữu dụng, có giá trị thì Hà Tứ Hải đều sẽ lấy ra rồi để riêng ở một bên.
Đương nhiên, tiêu chuẩn giá trị mà Hà Tứ Hải cảm thấy hữu dụng, là thứ mà hắn có thể tổ chức ngôn ngữ và marketing, mà không phải là giá trị thật sự của vật phẩm.
"Được rồi, mấy người đừng náo loạn nữa, nhanh lại đây một chút..." Hà Tứ Hải quay đầu lại nói.
Sau đó hắn sửng sốt rồi, bởi vì Đào Tử, Huyên Huyên và Lưu Vãn Chiếu căn bản là không nháo loạn, mà mỗi người cầm trong tay một cái kẹo hồ lô và đang ăn.
"Từ đâu tới đấy?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Thím Ngô cho chúng con nha." Đào Tử đắc ý nói.
"Các người... Là bảo các người đến làm việc giúp anh, có bảo là để cho các người đến ăn sao?" Hà Tứ Hải không biết nên nói gì nữa rồi.
"Như nhau thôi, như nhau thôi." Huyên Huyên vung tay nhỏ, nói.
Ngay cả Lưu Vãn Chiếu đều nhíu nhíu mày, không nhanh không chậm ăn kẹo hồ lô.
Ai ~, thực sự là không có cách nào đối với ba người này mà...
...
Cơm trưa đương nhiên là ăn ở nhà Trương Hải Đào.
Thím Ngô chuẩn bị rất phong phú, có cá có tôm còn có thịt, tràn đầy một bàn lớn.
Đào Tử và Huyên Huyên đều không ăn cơm, bởi vì ăn thức ăn thôi cũng đã khiến cho các nàng no căng rồi.
Ăn cơm xong, Hà Tứ Hải cũng không vội vàng trở lại, sáng sớm nhặt được một chiếc radio cũ ở trong đống phế phẩm, vừa vặn mượn công cụ của Trương Hải Đào sửa lại một chút.
Về phần Hà Tứ Hải vì sao lại sửa radio, chủ yếu là muốn thử xem thù lao của Hà Vinh Nguyên.
Hắn khi đó học kỹ thuật sửa chữa, thứ sửa nhiều nhất chính là sửa tivi trắng đen vả radio.
Cho nên Hà Tứ Hải sửa chữa vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Về phần linh kiện thì cũng rất đơn giản, bên trong trạm thu có rất nhiều radio cũ, chắp vá linh kiện còn có thể sử dụng từ những chiếc radio khác là được.
Hà Tứ Hải phát hiện quá trình này còn rất thú vị.
Đào Tử và Huyên Huyên cầm radio mà Hà Tứ Hải đã sửa, ngồi chơi ở bên cạnh.
Thỉnh thoảng phát ra tiếng xì xèo xì xèo.
"Hiện tại cũng không cần cái này nữa rồi, lúc thím và chú Trương cháu mới kết hôn, thứ quý nhất trong nhà chính là chiếc đài radio, bây giờ suy nghĩ một chút, tháng ngày khi đó dĩ nhiên lại không cảm thấy khổ..." Buổi chiều thím Ngô không có chuyện gì liền ngồi trò chuyện cùng Lưu Vãn Chiếu.
Mà Trương Hải Đào thì trợ giúp Hà Tứ Hải, tuy rằng hắn không biết sửa radio, thế nhưng tháo một số linh kiện ra vẫn là chuyện không thành vấn đề.
"Thím Ngô, thím chọn một cái lưu lại đi." Hà Tứ Hải nghe vậy thì ngẩng đầu lên nói.
"Hiện tại nào còn dùng đài radio nữa, lại nói, mua đài mới cũng không bao nhiêu tiền. Thím Ngô, nếu như thím yêu thích thì lần sau cháu sẽ mua một cái rồi mang tới cho thím." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Lưu tiểu thư, không phải là như vậy, tuy rằng hiện tại có rất nhiều đài radio đẹp, thế nhưng luôn cảm thấy không được như xưa, cái này gọi là... Cái này gọi là..."
"Cái này gọi là tình cảm." Hà Tứ Hải tiếp lời.
"Đúng, cái này gọi là tình cảm, không giống nhau, huống hồ vẫn là Tứ Hải đưa, chú nhất định phải lưu lại một cái." Trương Hải Đào nói.
"Đào Tử, Huyên Huyên, các con đừng tiếp tục làm hỏng nữa, để thím Ngô tự chọn một cái đi." Hà Tứ Hải cười rồi nói với hai đứa nhóc.
Thím Ngô cũng không khách sáo, chọn một chiếc radio giống như khối gạch.
"Đây là pin số một, cũng không biết bây giờ còn có bán nữa hay không, nhớ rằng khi đó chúng tôi dùng chính là pin Bạch Tượng." Thím Ngô cười nói.
"Hẳn là có, cháu giúp thím xem một chút." Lưu Vãn Chiếu lấy điện thoại di động ra.
"Còn có." Lưu Vãn Chiếu đưa điện thoại di động tới.
"Đúng thật là cái này, dáng vẻ đều không thay đổi, cũng không biết có phải là xưởng ban đầu nữa hay không." Thím Ngô không khỏi cảm khái.
"Cháu giúp thím mua hộp về thử xem." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Sao có thể để Lưu tiểu thư tiêu pha được." Thím Ngô vội vàng nói.
"Thím Ngô, thím nói như vậy lại có vẻ khách sáo rồi. Chúng cháu lại đây hết ăn lại uống, đều không nói gì. Thím hiện tại nói những lời này sao có thể được chứ."
"Vậy thì cảm ơn Lưu tiểu thư." Thím Ngô không từ chối nữa, cao hứng nói.
"Thím gọi cháu là Vãn Chiếu đi, gọi là Lưu tiểu thư có vẻ xa lạ..."
"Vãn Vãn, mua nhiều thêm mấy hộp." Hà Tứ Hải nhắc nhở.
"Biết rồi." Lưu Vãn Chiếu đáp một tiếng.
"Tứ Hải, cháu buổi tối đi bày sạp sao?" Lúc này Trương Hải Đào ở bên cạnh bỗng lên tiếng.
"Đúng vậy, nếu không cháu lại đây lấy nhiều đồ như vậy làm gì?" Hà Tứ Hải nói.
"Vậy cháu chờ một chút, chú có ít đồ muốn cho cháu xem một chút, cháu nhìn xem có thể bán đi hay không." Trương Hải Đào thả công cụ trong tay xuống, vừa xoa xoa tay vừa nói.
"Ồ, món đồ gì thế?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
"Chú mở trạm phế phẩm nhiều năm như vậy, thường xuyên nhặt được một số vật ly kỳ cổ quái, cảm thấy thú vị, liền thu thập lại, bất tri bất giác đã tích góp không ít."
Trương Hải Đào nói xong liền đi vào trong buồng.
Đào Tử và Huyên Huyên nghe vậy thì một mặt kinh hỉ.
Thì ra chú Trương còn cất giấu bảo bối tốt, thế là các nàng cũng chạy theo vào trong với vẻ mặt hưng phấn.
------
Dịch: MBMH Translate