Hai đứa nhóc cao hứng theo sát Trương Hải Đào chạy vào trong phòng, sau đó lại ngoan ngoãn theo ở phía sau chạy ra.
Bởi vì đồ thực sự quá nhiều, Trương Hải Đào trực tiếp xách ra một túi urê, ròng rã hơn nửa túi, xem ra rất vất vả.
Hà Tứ Hải vội vàng đón lấy, giúp hắn xách tới giữa phòng khách.
"Hừm, trọng lượng vẫn đúng là không nhẹ." Hà Tứ Hải cũng rất bất ngờ.
Nhưng cũng may hắn sức lớn, tuy rằng chỉ cảm thấy hơi trùng xuống, nhưng cũng không vất vả giống như Trương Hải Đào.
"Cháu mở ra nhìn một chút, có cái gì thích thì cứ việc cầm đi." Trương Hải Đào thở hổn hển, nói.
"Như này... không hay lắm thì phải?"
"Không cái gì mà không tốt cả, đặt ở chỗ này của chú cũng là đặt, hơn nữa chú đoán cũng không đáng giá bao nhiêu tiền. Chú chỉ là thấy có chút ý nghĩa nên mới thu gom lại, nếu không đã sớm ném vào lò thiêu rồi."
"Được, vậy cháu xem một chút xem có những gì?" Hà Tứ Hải không khách sáo nữa, nói thực sự, hắn cũng cảm thấy rất hứng thú đối với những thứ này.
Thế là mở túi urê ra, phát hiện dĩ nhiên không phải là một tầng, mà là ba tầng, nghĩ đến là bởi vì Trương Hải Đào sợ quá nặng và nổ tung túi.
Hai đứa nhóc tiến đến phía trước, rướn cổ lên tò mò nhìn xung quanh, một mặt không thể chờ đợi được nữa.
Chờ sau khi Hà Tứ Hải mở túi ra, bỏ hết đồ ra ngoài, mới biết vì sao lại nặng như vậy rồi.
Bởi vì nửa túi đều là mấy thứ như tiền đồng.
Ngoài ra, còn có các loại đồ cổ quái.
Ví dụ như cái chũm chọe mà Huyên Huyên đang gõ trong tay.
Chũm chọe nhiều nhất là to bằng hai cái bàn tay của Hà Tứ Hải, thế nhưng hình thức rất tinh xảo, bên ngoài được khắc Phạm Văn tinh xảo mà đẹp đẽ.
Đây là một loại nhạc cụ gõ truyền thống.
Hà Tứ Hải nhớ tới trong một phiên bản ‘Thần Điêu Hiệp Lữ’, Kim Luân Pháp Vương chính là dùng chũm chọe làm vũ khí.
Trên thực tế đây là sai lầm, Kim Luân Pháp Vương dùng Kim Luân, là luân nhận trong Ấn Độ Tích Khắc.
Luân nhận lúc đầu được người Rajput Ấn Độ sử dụng làm binh khí, thế nhưng cuối cùng được binh sĩ Tích Khắc giáo phát triển ra cả thế giới.
Kim Luân Pháp Vương là tin tưởng Phật giáo Tây Tạng, Phật giáo bắt nguồn từ Ấn Độ, cho nên hắn sử dụng binh khí của Ấn Độ.
Mà loại binh khí này có tên là Chakram, phiên dịch ra gọi là Chakra.
Đào Tử nhìn thấy trong đống tiền có sợi dây đỏ, đưa tay nhẹ nhàng kéo một cái, kéo ra một chuỗi đồng tiền.
Tổng cộng có năm đồng, cái này gọi là tiền Ngũ đế, đại diện cho sức mạnh ngũ hành, có thể chống đỡ tai họa quỷ hồn.
Mà bản thân tiền đồng đã có cách nói trời tròn đất vuông, rất phù hợp với tư tưởng Triết học cổ đại.
Dần dần được lưu truyền đến hiện đại, rất nhiều người đều mua cho trẻ con đeo.
Nhưng có phải là có tác dụng thật hay không thì Hà Tứ Hải biểu thị hoàn toàn chính là nói mò.
Bởi vì Huyên Huyên đoạt nó từ trong tay Đào Tử, ra hiệu ở trên người, cân nhắc xem đeo nơi nào mới tốt, cũng không thấy nàng sợ sệt chút nào cả.
Còn có mấy thanh kiếm tiền đồng, Đào Tử rút ra một cái, đâm lên mông Huyên Huyên, bảo nàng trả lại đồ mà mình đã cướp.
Ngoài ra, Phật Tháp, chuông Tam Thanh, thậm chí còn có một cái Hàng Ma Xử.
Còn lại chính là các loại bùa hộ mệnh kỳ lạ cổ quái.
"Đây quả thật là đại hội lịch sử, nhưng mà sao lại có thể bán những thứ đồ này đến bên trong trạm phế phẩm vậy?" Hà Tứ Hải có chút buồn cười, nói.
“Trước đây chỉ có người già là yêu thích những thứ đồ chơi này, hiện tại người trẻ tuổi còn có mấy người yêu thích cái này chứ, cho nên mới bị bán làm phế phẩm." Trương Hải Đào ở bên cạnh giải thích.
Cách nói này đúng là rất có đạo lý.
"Đáng tiếc, cháu không hiểu những thứ đồ này lắm, nhiều như vậy, hẳn là có một hai thứ tốt đi." Hà Tứ Hải nói.
Đặc biệt là tiền đồng, nhiều như vậy, luôn có thể tìm ra một hai đồng có giá trị.
"Em biết một người tên là Vi Lập Văn, hắn là bạn của ba, chuyên kinh doanh về đồ cổ, có thể tìm hắn xem một chút."
"Vi Lập Văn?" Hà Tứ Hải nghĩ tới, có chút ấn tượng.
Trước Đào Tử tìm mở được phỉ thúy, Lưu Trung Mưu chính là tìm đối phương.
Hai khối phỉ thúy nguyên thạch có thể làm ra bốn món đồ trang sức, nói là cuối năm giao hàng, hẳn là cũng sắp rồi.
"Những thứ đồ này hẳn là đáng bao nhiêu tiền, vẫn là không muốn nên thừa một ân tình." Trương Hải Đào ở bên cạnh lên tiếng.
"Không sao, quan hệ giữa chú Vi và ba cháu cực kỳ tốt, để chú ấy xem một chút, lại không phải chuyện gì lớn." Lưu Vãn Chiếu không để ý lắm.
"Vậy được rồi, bên trong phóng chú còn có hai túi, đều mang cho cháu." Trương Hải Đào nghe vậy liền nói.
"Còn có sao?" Hà Tứ Hải nghe vậy cũng có chút giật mình.
"Như này có thể xem là ít rồi, phía trước thực ra còn có vài túi nhưng chú đã bán nó đi như phế liệu rồi." Trương Hải Đào nói.
Hà Tứ Hải: "..."
Thực sự là quá đáng tiếc, cho dù không biết những vật này giá trị bao nhiêu, nhưng nhìn phẩm tướng, Hà Tứ Hải mà cầm đi bày sạp thì bán ra tuyệt đối sẽ không thấp hơn giá bán đồng nát.
"Nhiều như vậy, chúng cháu mang theo cũng không tiện, nếu không cháu lần sau trực tiếp mời chú Vi đến đây xem một chút." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Đến cái chỗ cũ nát này của chú hình như là không hay lắm đâu." Trương Hải Đào nói.
"Không sao, cháu cảm thấy nơi này rất tốt." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Vãn Chiếu thật biết nói chuyện, nhưng mà lão Trương, nếu như anh rảnh thì kéo hết đồ đến đường Thanh Nguyên đi, nơi đó biệt thự, chỗ lại lớn, còn có sân, đến lúc đó chúng ta sẽ chiêu đãi mọi người ở nơi đó." Thím Ngô nói.
Hà Tứ Hải lúc này mới nhớ đến, Trương Hải Đào bình thường không lộ liễu không biểu hiện ra, nhưng cũng là một phú hào, bất động sản ở Hợp Châu cũng có mười mấy chỗ.
...
"Nếu không các cháu ăn xong cơm tối rồi đi?" Trương Hải Đào nói với Hà Tứ Hải.
"Không được, chúng cháu hiện tại sẽ đến đường Tam Tường, đi trễ không tìm được vị trí tốt." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy được rồi, lần sau rảnh rỗi các cháu lại đến chơi." Trương Hải Đào nói.
"Đó là đương nhiên, nhưng mà nếu là lần sau thì chú Trương, thím Ngô cũng đừng khách sáo như vậy nữa, nếu không dù đến nhiều mấy lần rồi là ăn cơm gì đó cũng không tiện." Hà Tứ Hải cười nói.
"Sao có thể chứ? Sao có thể chứ? Chỉ cần các cháu đến, hoan nghênh còn không kịp, lần sau thím sẽ gọi lão gia tử đến, mọi người cùng sum vầy." Thím Ngô ở bên cạnh vừa cười híp mắt vừa nói.
Nói đến lão gia tử, Hà Tứ Hải cũng nhớ tới đã nhiều ngày không thấy hắn rồi.
Thế là thuận miệng hỏi: "Ông Đặng vẫn khỏe chứ?"
"Rất tốt, tuần trước bọn chú mới đến thăm hắn, người rất có tinh thần." Trương Hải Đào nói.
"Vậy thì tốt, chờ rảnh rỗi cháu sẽ đến thăm ông ấy."
Hà Tứ Hải nói xong, ôm đống đồ thu được từ trạm phế phẩm rồi đặt vào trong cốp sau.
Đương nhiên, Trương Hải Đào không thể thu tiền hắn, khiến cho Hà Tứ Hải đều có chút ngượng ngùng.
"Đào Tử, Huyên Huyên, chào tạm biệt chú Trương và thím Ngô thẩm đi. " Lưu Vãn Chiếu nói với hai đứa nhóc đang đùa giỡn ở bên cạnh.
Các nàng đang đeo đồng Hồ Lô tinh xảo trên cổ, trong tay còn cầm một cái kiếm đồng thật dài.
Ngoài ra, Huyên Huyên còn cầm cả cái chũm chọe kia đi.
Mà Đào Tử thì cầm một cái bát đồng, vô cùng tinh mỹ, bên trong bát có khắc ‘Kim Cương Bàn Nhược Ba La Mật Kinh’, còn được gọi là ‘Kim Cương Kinh’.
Đào Tử nói đây là bát ăn cơm, dùng để đựng cơm.
Thế nhưng Hà Tứ Hải lại không tự chủ được mà nghĩ đến "Đại Uy Thiên Long".
"Chú Trương, thím Ngô, hẹn gặp lại."
Hai đứa nhóc nghe vậy liền không đùa giỡn nữa, chào hỏi hai người Trương Hải Đào một tiếng, sau đó liền bò lên trên xe.
Nhìn Hà Tứ Hải lái xe rời đi.
Trương Hải Đào lại cảm khái lần nữa, thực sự là không hiểu nổi.
------
Dịch: MBMH Translate