Đối với Đào Tử và Huyên Huyên mà nói, đường Tam Tường thực sự là quá quen thuộc rồi.
Cho nên sau khi xuống xe, hai đứa nhóc liền đi đầu xông ra giữa đường.
"Em đi theo các nàng, đừng để chạy lung tung." Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu đang muốn giúp đỡ.
Sau đó xách đồ, theo ở phía sau, lại lần nữa đi tới đường Tam Tường "Xa cách đã lâu".
Lúc này trên đường còn không có người nào, chỉ có mấy quầy hàng túm năm tụm ba được che kín bằng vải mưa.
Hà Tứ Hải tìm một chỗ người đi lại tương đối nhiều rồi thả đồ trong tay xuống.
"Hai người các em không nên chạy loạn." Hà Tứ Hải gọi hai đứa nhóc còn muốn chạy về phía trước lại.
"Kệ bọn nhóc đi, em vừa lúc đi lên trước trả phí bày hàng luôn." Lưu Vãn Chiếu nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy không quản các nàng nữa, mà là trải đồ ra.
Hắn theo bản năng mà quay đầu lại liếc mắt nhìn về phía trung tâm thương mại, sau đó sững người.
Bởi vì nơi đó vốn chính là trạm xe lửa của Hợp Châu cũ.
Năm đó Hà Tứ Hải chính là đi lạc ở đây.
Hà Tứ Hải cũng chân chính kết bạn với Lưu Vãn Chiếu ở chỗ này.
Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Huyên Huyên ở đây.
Nơi này giống như là vận mệnh quấn quýt lấy Hà Tứ Hải.
"Ồ, Tứ Hải, cháu tới rồi?" Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói vui sướng.
Hà Tứ Hải quay đầu lại, liền thấy dì Tề mang theo một cái túi lớn, vui mừng đứng ở bên cạnh.
"Dì Tề, dì đi sớm như vậy sao?" Hà Tứ Hải cũng rất là vui mừng đứng lên chào hỏi.
Dì Tề có thể xem như là bạn bày sạp, người quen cũ của hắn.
"Dì ở nhà cũng không có chuyện gì, nên đến đây sớm một chút chiếm cái vị trí tốt." Dì Tề nói.
Sau đó rất tự nhiên mà trải quầy hàng ở bên cạnh Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải đuổi vội vàng tiến lên hỗ trợ.
"Nhưng mà, Tứ Hải, nhiều ngày không thấy cháu, cháu đi làm gì rồi?" Dì Tề tò mò hỏi.
"Được phú bà bao dưỡng rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Thật sao? Vậy bây giờ tại sao lại trở về bày sạp rồi? Bị đá à?" Dì Tề nghe vậy thì hai mắt sáng lên, cũng không bày sạp nữa, người cũng lên tinh thần.
Hà Tứ Hải cười cười không lên tiếng.
Dì Tề lại hỏi tới: "Phú bà là ai vậy? Chờ chút, sẽ không phải là cô Lưu đó chứ? Vậy cháu cũng không mất mát gì? Cô Lưu lớn lên xinh đẹp như vậy, con người lại tốt, trước đó dì đã cảm thấy nhà nàng hẳn là rất có tiền, tiểu tử cháu xem như là leo lên cành cao rồi, làm sao không biết..."
Dì Tề nói một tràng không ngừng.
Hà Tứ Hải cười không nói, khiến cho nàng gấp muốn chết.
"Đúng rồi, Đào Tử đâu?" Dì Tề bỗng nhiên ngừng lại, hỏi nghiêm túc.
Thấy Hà Tứ Hải vẫn là không trả lời, nàng có chút sốt ruột rồi.
"Đào Tử không có sao chứ? Tiểu tử cháu không nên rối rắm nha, đứa nhỏ đáng yêu như thế, cháu cũng không thể không quản nàng..." Dì Tề chỉ tiếc mài sắt không nên kim.
"Được rồi, được rồi, đều ở đây cả, dì nhìn xem, không phải ở chỗ đó sao?" Hà Tứ Hải chỉ về phía bên cạnh.
Dì Tề quay đầu lại nhìn sang, liền thấy Lưu Vãn Chiếu mang theo Đào Tử và Huyên Huyên đi về phía bên này.
"Thì ra cháu chưa chia tay với cô Lưu à?" Dì Tề lập tức lại trở nên vui vẻ.
Sau đó lại oán giận nói: "Cháu cũng không nói sớm, dì còn tưởng rằng một mình cháu cảm thấy gánh nặng khi mang theo đứa bé nên đã tặng Đào Tử cho người ta."
"Sao có thể chứ? Dù có thế nào thì cháu cũng sẽ không tặng Đào Tử cho người khác." Hà Tứ Hải cười nói.
"Như này là được rồi, không có khó khăn gì mà không qua được, sinh sống thật tốt." Dì Tề cảm khái.
"Cảm ơn dì Tề đã quan tâm, đúng rồi, dì Tề gần đây thế nào?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Dì còn không phải như cũ, mỗi ngày trừ bỏ nấy cơm, bày sạp, đánh con thì còn có thể có chuyện gì?" Dì Tề nói.
Hà Tứ Hải: o(╯□╰)o
"Đánh con? Dì là nói thật sao?"
"Con trai, chắc chắn, không giống với Đào Tử." Dì Tề vô tình nói.
"Được rồi, dì vui vẻ là được rồi."
"Bà Tề." Đào Tử nhìn thấy dì Tề thì cũng là một mặt kinh hỉ.
"Đào Tử, đã lâu không gặp, có nhớ bà nội hay không? Còn có cô Lưu...cô bé dễ thương này gọi là gì nhỉ..."
Dì Tề lôi kéo Lưu Vãn Chiếu, ngồi nói chuyện ở trên ghế nhỏ bên cạnh.
"Gần đây như thế nào rồi?"
"Tiến triển với Hà Tứ Hải ra làm sao?"
"Cha mẹ có hài lòng đối với hắn hay không?"
"Chuẩn bị lúc nào kết hôn a?"
...
Nói chung là rất bát quái.
Mà Huyên Huyên và Đào Tử thì lại bắt đầu "Tìm kho báu" trên chỗ bán hàng của dì Tề.
Thỉnh thoảng cầm cái này ngó một cái, cầm cái kia vui đùa một chút.
"Các em nhớ đừng là hỏng đồ của bà Tề đó, nàng còn phải bán nữa." Hà Tứ Hải dặn dò.
"Không có chuyện gì, để cho các nàng chơi." Dì Tề nghe vậy thì quay đầu lại nói một câu.
Lúc này trên Tam Tường cũng không có quá nhiều người bày sạp, nhưng lại không đại biểu là không có ai, dù sao gần đây còn có các trung tâm thương mại.
Có hai cô gái đại khái là đã dạo xong trung tâm thương mại, mang theo túi rồi đi ra từ thương trường.
Xa xa nhìn thấy quầy hàng của Hà Tứ Hải thì tò mò đi tới.
------
Dịch: MBMH Translate