Nói chung là rất bát quái.
Mà Huyên Huyên và Đào Tử thì lại bắt đầu "Tìm kho báu" trên chỗ bán hàng của dì Tề.
Thỉnh thoảng cầm cái này ngó một cái, cầm cái kia vui đùa một chút.
"Các em nhớ đừng là hỏng đồ của bà Tề đó, nàng còn phải bán nữa." Hà Tứ Hải dặn dò.
"Không có chuyện gì, để cho các nàng chơi." Dì Tề nghe vậy thì quay đầu lại nói một câu.
Lúc này trên Tam Tường cũng không có quá nhiều người bày sạp, nhưng lại không đại biểu là không có ai, dù sao gần đây còn có các trung tâm thương mại.
Có hai cô gái đại khái là đã dạo xong trung tâm thương mại, mang theo túi rồi đi ra từ thương trường.
Xa xa nhìn thấy quầy hàng của Hà Tứ Hải thì tò mò đi tới.
Bọn họ bị quầy hàng của Hà Tứ Hải hấp dẫn là bởi vì trên chỗ bán hàng đều là một số đồ cổ, khiến cho người ta hồi tưởng lại những kỷ niệm.
"Oa, vẫn còn có radio? Còn có thể kêu sao?" Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa trong đó vui mừng nói.
Hà Tứ Hải nhân cơ hội đánh giá hai người một chút.
Cô gái nói chuyện trang điểm đậm, bên trong xuyên một cái áo sơ mi trắng, váy ngắn, nhưng mà bên ngoài lại khoác một chiếc áo gió kiểu dài màu vàng nhạt.
Mà một cô gái khác thì đeo túi, vóc người có chút ục ịch, nhưng lại mặc JK, để lộ đôi chân lớn, trên đầu còn đội một cái băng đô tai mèo dễ thương.
Nàng trang điểm còn khoa trương hơn nhiều, tóc màu tím, lông mi dài đến khoa trương, mắt to ngập nước long lanh, vừa nhìn liền biết đang đeo len.
"Đương nhiên có thể kêu, nhưng mà các người phải tự mình mua pin." Hà Tứ Hải thu hồi ánh mắt, đáp lời.
"Tôi không mua, tôi chỉ hỏi một chút." Cô gái để tóc đuôi ngựa nói.
Hà Tứ Hải cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà là cười nói: "Không sao, các người cứ xem tùy ý, trên quầy hàng này của tôi đều là một ít đồ cũ, để qua mấy năm, nói không chừng chính là đồ cổ cũng nên."
Hai cô gái bị lời nói của hắn làm cho bật cười.
"Mấy năm không được, sợ là còn phải qua mấy chục năm, hơn trăm năm cũng nên." Cô gái tóc tím cười nói.
"Cho nên, chỗ của tôi không phải bán đồ cổ, mà là bán tình cảm." Hà Tứ Hải nói.
"Oa, cái đồng hồ báo thức nhỏ này, tôi nhớ tới khi còn bé nhà tôi có một cái." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa bỗng nhiên ngồi xổm xuống, vui mừng cầm lấy một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ từ trên chỗ bán hàng, nói.
"Cho nên mới nói, tôi bán chính là tình cảm, cô thích liền mua một cái." Hà Tứ Hải nhân cơ hội chào hàng.
"Vẫn là quên đi, mặc dù là tình cảm, thế nhưng tôi lại ghét cay ghét đắng đối với chiếc đồng hồ báo thức này, bởi vì năm đó đều là nó mỗi ngày giục tôi rời giường đi học, quả thực là ác mộng." Cô gái buộc tóc ngựa nữ tử nói.
Cô gái tóc tím đứng ở sau lưng nàng nở nụ cười khanh khách.
Hà Tứ Hải nghe vậy cũng không nhụt chí.
Hắn lại nói: "Tôi thấy các cô khá quen nha, các người lớn lên xinh đẹp như vậy, có phải là minh tinh hay không?"
Lưu Vãn Chiếu đang nói chuyện cùng dì Tề nghe vậy liền nhìn lại, xem xét Hà Tứ Hải một chút, thế nhưng rất nhanh lại đưa ánh mắt trở về.
"Ông chủ, phương thức đến gần con gái của anh quá quê mùa rồi, hiện tại nào có ai lại nói như thế?" Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nói.
"Nói lung tung cái gì đó? Thấy không, đó là con gái của tôi." Hà Tứ Hải chỉ chỉ Đào Từ đang chơi đùa bên cạnh, lấy đó chứng thực sự trong sạch của hắn.
"Con của anh đều đã lớn như vậy rồi sao?" Hai cô gái lập tức bày ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Đúng vậy, đó là vợ của tôi." Hà Tứ Hải chỉ chỉ Lưu Vãn Chiếu đang nói chuyện cùng dì Tề.
Lưu Vãn Chiếu quay đầu lại, khẽ mỉm cười với bọn họ.
Hai cô gái nghe vậy càng là một mặt sửng sốt, nam soái, nữ đẹp, dĩ nhiên lại đi xếp quán vỉa hè.
“Cho nên nha, tôi mới vừa nói thấy các người quen mắt, cũng không phải là muốn làm quen gì cả, là thật sự cảm thấy các người khá quen." Hà Tứ Hải nói với vẻ mặt chân thành.
"Thật sao? Anh không phải là đã từng xem Douyin của chúng tôi rồi đó chứ?" Cô gái tóc tím vui mừng hỏi.
"Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, chính là nhìn thấy ở trên Douyin. Tôi nhất định là đã xem qua video của các người, tôi đang nói thế nào lại cảm thấy quen mắt đây." Hà Tứ Hải cũng vui mừng nói.
Lúc nói lời này, con mắt hắn còn đảo qua gậy selfie trong túi của cô gái.
"Có đúng không? Vậy anh có theo dõi chúng tôi hay không?" Cô gái buộc tóc đuôi ngựa nhíu mày rồi hỏi.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Bởi vì tôi lên Douyin xem mỹ nữ, bị vợ tôi phát hiện nên xóa đi rồi."
Hai vị cô gái nghe vậy cảm thấy thú vị, đều nở nụ cười.
"Các người có bao nhiêu fan vậy?" Hà Tứ Hải làm bộ lơ đãng hỏi.
"Ai ~, mới 60 ngàn fan, gần đây luôn không tăng lên nổi." Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cau mày rồi thở dài.
Sau đó đứng dậy chuẩn bị muốn rời khỏi, nàng đã mất đi hứng thú nói chuyện.
"Vậy là do các người không tìm được phương pháp."
Hà Tứ Hải cúi đầu sắp xếp mấy món hàng trên quầy, lơ đãng nói.
------
Dịch: MBMH Translate