Sáng sớm ngày thứ hai.
Đào Tử ngủ đến khi tỉnh lại từ trong mộng.
Nàng co lại trong chăn, lập tức nhìn về phía bên cạnh theo thói quen.
Nhìn một chút xem ba ba còn có ở không.
Liếc mắt liền thấy ba ba đang dựa vào đầu giường và nhìn nàng.
"Tỉnh rồi sao?"
"Ha ha, ba ba."
Đào Tử trở mình, kề sát Hà Tứ Hải, chân ngắn nhỏ gác lên người Hà Tứ Hải, giống như một con lười nhỏ.
"Tỉnh rồi thì rời giường đi." Hà Tứ Hải đưa tay vuốt lại đống tóc lộn xộn cho nàng.
"Ha ha, không muốn, con còn muốn ngủ nữa."
"Con không phải đều ngủ đến tỉnh rồi à? Còn ngủ cái gì nữa?"
"Khò khè... Khò khè... Con ngủ rồi." Đào Tử vừa ngáy vừa nói .
"Ngủ còn có thể nói chuyện?" Hà Tứ Hải đưa tay nhẹ nhàng chọt chọt trên gương mặt trắng mịn của nàng.
Thời gian mấy tháng, Đào Tử từ một đứa nhỏ da hơi đen biến thành một búp bê trắng trẻo mũm mĩm.
"Con đang nói mơ." Đào Tử nhắm mắt lại nói.
"Có đúng không? Con đang nói mơ nha, vậy con nói cái gì, hẳn là không nhớ được đúng không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Đúng rồi, con không nhớ được."
"Vậy con nhất định không nhớ rồi, vừa nãy con nói sẽ cho ba đánh mông." Hà Tứ Hải nói xong, đưa tay lên muốn đánh vào cái mông nhỏ của nàng.
"Con không có." Đào Tử vội vàng cuộn lại trong chăn né tránh.
"Có, con không nhớ được mà thôi."
"Ha ha, ba ba xấu, lừa trẻ nhỏ, nhìn xem sự lợi hại của gà trống Đào Tử."
Đào Tử duỗi tay nhỏ làm thành hình mỏ gà, còn hà hơi trong miệng, sau đó đâm về phía Hà Tứ Hải, khiến cho hắn ngứa.
Hà Tứ Hải bắt được tay nhỏ của nàng, không cho gãi.
"Nào có gà trống lớn nào lười như con, muộn như vậy còn chưa chịu rời giường." Theo động tác của Hà Tứ Hải, trên tay hắn lại phát ra tiếng leng keng.
Ánh mắt của Đào Tử bị thu hút.
"Cảm ơn con đã đưa lục lạc đầu hổ cho ba, nhưng mà tại sao con lại đưa cho ba cái này?" Hà Tứ Hải lắc lắc tay, cố ý hỏi.
"Bởi vì ba ba cần nó." Đào Tử không chút nghĩ ngợi nói.
"Vì sao cảm thấy ba cần?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.
Đào Tử nghe vậy thì bắt đầu suy tư.
Ngay vào lúc Hà Tứ Hải đang tràn đầy chờ mong nàng đáp lời.
Đào Tử lại nở nụ cười ha ha, "Như vậy ba ba sẽ không thể lại được, con sẽ có thể tìm được ba nha."
Nói như không nói.
Xem ra không cần nghĩ đến chuyện tìm đáp án từ trong miệng nàng làm gì.
Dù sau đây chỉ là một nha đầu ngốc, đều là làm một ít chuyện mà ngay cả bản thân đều không hiểu ra sao.
"Rời giường thôi." Hà Tứ Hải lôi nàng ra từ trong chăn.
Đào Tử đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo giống như một con chó con bị quấy rầy, bốn cái móng vuốt vung vẩy loạn xạ.
"Lạnh chết người rồi."
"Yên tâm, không chết được, nhiều nhất sẽ biến thành Đào Tử đông."
"Gào gừ, gào gừ, con cắn ba nha..."
Ha ha...
"Ông chủ của con nói tối hôm nay cậu ta có việc phải làm à?" Tôn Nhạc Dao một bên xếp quần áo cho Huyên Huyên vừa nói.
"Ừm, dạ ~, có việc phải làm, con rất siêng năng." Huyên Huyên gật đầu, bộ dáng như tôi là một em bé chăm chỉ và ngoan.
"Công việc của con, mẹ không hiểu lắm, nhưng mà ở bên ngoài, nhất định phải nghe lời ông chủ, không thể chạy loạn, theo sát ông chủ, gặp phải nguy hiểm thì bỏ chạy." Tôn Nhạc Dao vuốt ve cái trán của cô bé đến tóc mai.
"Được ạ, mẹ, mẹ yên tâm, con rất lợi hại nha, ai con cũng không sợ." Huyên Huyên chống nạnh, trợn mắt lên, biểu thị tôi rất hung dữ.
"Được, được, mẹ biết con rất lợi hại, Huyên Huyên nhà chúng ta là giỏi nhất, thế nhưng mà, nhưng tốt nhất vẫn nên là cẩn thận một chút thì tốt hơn." Tôn Nhạc Dao nói.
"Ừm, vâng, con biết rồi." Huyên Huyên nghe vậy ngoan ngoãn gật đầu.
Tôn Nhạc Dao khom lưng nhẹ nhàng ôm cô một cái.
"Ha ha, mẹ ngoan nha." Huyên Huyên cũng ôm lấy Tôn Nhạc Dao, tay nhỏ vỗ nhè nhẹ lưng của bà.
"Huyên Huyên, ăn trái cây." Đúng lúc này, Lưu Trung Mưu từ trong phòng bếp bưng một dĩa hoa quả đi ra.
"Được ạ." Lực chú ý của Huyên Huyên ngay lập tức bị thu hút.
Tôn Nhạc Dao buông cô ra, cô liền chạy tới.
"Oa nha, là quả táo lớn, con thích ăn quả táo lớn."
Huyên Huyên từ trong đĩa trái cây cầm một quả táo, cắn một cái.
Nhìn cô bé ăn ngon, trong lòng Lưu Trung Mưu rất vui, sờ sờ đầu nhỏ của cô nói: "Ăn từ từ thôi."
"Được ạ." Huyên Huyên cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ trả lời một tiếng.
Sau đó cầm quả táo lớn chạy hướng về trong phòng.
Lưu Trung Mưu nhìn cô rời đi, đi tới bên cạnh Tôn Nhạc Dao nói: "Em nói những lời đó với con bé làm gì?"
"Em đây không phải lo lắng cho con sao? Huyên Huyên nhỏ như vậy, một mình nó chạy ở bên ngoài." Tôn Nhạc Dao nhỏ giọng nói.
"Yên tâm, Tứ Hải sẽ chăm sóc tốt cho con bé, với lại nói, như bây giờ cũng rất tốt, em không cần cưỡng cầu nhiều thêm." Lưu Trung Mưu nói.
Tôn Nhạc Dao nghe vậy gật đầu, bà làm sao không biết, nhưng mà đứng ở góc độ của một người mẹ, nên lo lắng vẫn là phải lo lắng.
Đúng lúc này, Huyên Huyên chạy vào nhà bếp, cầm một quyển sách tranh chạy ra.
"Ba ba, đọc cho con nghe." Cô bé cao hứng nói.
"Hay lắm."
Lưu Trung Mưu cầm lấy cuốn sách tranh, ôm cô bé, để cho cô bé ngồi ở bên cạnh mình.
Nhìn con gái rúc ở bên người, gặm quả táo, chuyên chú nghe hắn đọc truyện.
Như vậy cũng rất tốt.
------
Dịch: MBMH Translate