Hà Tứ Hải mở mắt ra, lập tức quay đầu nhìn sang bên cạnh.
Liền thấy Đào Tử đang ôm cánh tay hắn mà ngủ say như chết.
Gương mặt trắng mịn đỏ bừng bừng.
Hà Tứ Hải đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa vầng trán mịn của nàng một hồi.
Đại khái là có cảm giác, nàng bất mãn mà chép miệng nhỏ, trở mình, ngã chổng vó lên trời rồi ngủ tiếp.
Hà Tứ Hải nhét cánh tay đầy thịt của nàng vào trong chăn, sau đó nhẹ nhàng xuống giường.
Cho dù động tác rất nhẹ, nhưng lục lạc đầu hổ trên cổ ta vẫn phát ra hai tiếng leng keng nhẹ nhàng.
Hà Tứ Hải cúi đầu liếc mắt nhìn, xoay nó nơi cổ tay một vòng, chỉnh đèn nhỏ lại một chút rồi đi ra khỏi phòng.
Hà Tứ Hải đi tới trong phòng khách, trực tiếp đi tới tủ nước trước tivi, bởi vì buổi chiều sau khi trở lại, tượng Phật đá bị hắn tiện tay thả ở nơi đó.
Nhưng mà lúc này trên tượng Phật đá đã đầy vết rạn nứt hình lưới, đụng vào liền có cảm giác nát.
Hà Tứ Hải thuận tay cầm lên, trực tiếp ném vào trong thùng rác bên cạnh.
Sau đó ngồi xuống ở trên ghế sô pha, hơi suy nghĩ một chút, sổ sách xuất hiện ở trong tay hắn.
Mở sổ sách ra, khóe miệng Hà Tứ Hải khóe lộ ra nụ cười.
Đã có tên trong sổ sách, xem còn chạy trốn nơi đâu?
Trên thực tế Quảng Đức trong mộng cũng không phải là chân thân của hắn, nếu không thì cũng quá yếu rồi, tốt xấu gì cũng là một vị thần linh.
Nó chỉ là một tia ý thức mà Quảng Đức ký gửi ở trong tượng thần mà thôi, sau này thông qua thần lực ăn mòn Hà Tứ Hải, kéo hắn vào trong ảo cảnh ký ức, cho hắn đánh tới dấu ấn Phật môn.
Trên thực tế những gì mà Hà Tứ Hải trải qua trong huyễn cảnh phần lớn đều là thật.
Lưu Tiểu Quyên tìm hắn về nhà trông Đào Tử, bọn họ đi giúp nhà Đại Long kéo cát, Đào Tử mọc chiếc răng thứ nhất…, đều là những hồi ức tốt đẹp nhất của Hà Tứ Hải.
Đương nhiên trên thực tế gần thôn Hà gia căn bản không có chùa Quảng Đức, đương nhiên cũng không có Quảng Đức Thánh Tăng gì cả.
Thật thật giả giả, nếu không phải là bởi vì có lục lạc đầu hổ nhắc nhở khiến hắn cảnh giác, hắn thật sự có khả năng mê muội vào trong đó.
Sau đó dựa theo huyễn cảnh của Quảng Đức, được phân vào lớp trọng điểm, thi vào một trường đại học tốt, tìm một công việc tốt, kết hôn sinh con...
Sau đó sống hết một đời, như vậy sẽ rất nguy hiểm. Trên thực tế, hắn có thể vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại, coi huyễn cảnh là thực tế.
Đây chẳng lẽ chính là cực lạc Thánh cảnh trong miệng Quảng Đức sao.
Cho dù là hư huyễn, phỏng chừng rất nhiều người đều đồng ý mê muội trong đó, không muốn tỉnh lại.
Bởi vì nó phóng đại sự tốt đẹp trong lòng con người, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, dụ dỗ người mê muội, tự mình xây dựng hạnh phúc cho đời mình.
Hà Tứ Hải lại nhìn về phía lục lạc đầu hổ ở trên tay mình.
Tuy Hà Tứ Hải nói với Quảng Đức là bởi vì tiếng xe không đúng, nhưng trên thực tế càng nhiều hơn chính là tiếng nhắc nhở leng keng của lục lạc đầu hổ.
"Đào Tử sớm nhận ra được cái gì rồi sao?"
Hà Tứ Hải lấy nó xuống từ trên cổ tay, đưa đến trước mắt cẩn thận quan sát.
Một chiếc lục lạc đầu hổ rất bình thường, hoàn toàn không nhìn ra có gì đặc biệt.
Lục lạc là nhạc khí cổ đại, một trong những kim loại cổ thuộc bát âm, hình dạng giống chuông, nhưng lại không lớn bằng chuông.
Ở cổ đại ngoại trừ dùng nó để mua vui ra thì nó còn được treo trên xe, trên cờ, treo cho chó hay ngựa.
Mà ở trên phương diện phong thuỷ, tác dụng của lục lạc có thể khắc chế năm Hoàng Sát đến cửa, trước cửa phòng thích hợp treo lục lạc để hóa giải.
Nhưng mà trong cách nói của dân gian thì mỗi nơi lại có cách nói riêng, trong đó phổ biến nhất chính là cách nói có tác dụng trừ tà.
Cho nên rất nhiều cha mẹ yêu thích đeo lên tay hoặc là chân cho trẻ nhỏ, dùng nó để bảo vệ trẻ nhỏ trưởng thành bình an.
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, mượn dùng thần lực của Đào Thần cẩn thận thăm dò lục lạc đầu hổ.
Nhưng mà thần lực của Đào Thần giống như đá chìm biển lớn, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, lục lạc vẫn là cái lục lạc kia, nhưng mà thần lực lại biến mất không còn tăm hơi rồi, giống như là đã bị nó cắn nuốt.
Hà Tứ Hải không tin tà, lại lần nữa gia tăng thần lực nhưng vẫn không có phản ứng.
"Meo ô ~" đúng lúc này, Hà Tứ Hải nghe thấy một tiếng tiếng mèo kêu.
Hà Tứ Hải quay đầu nhìn lại, liền thấy tiểu Bạch nằm nhoài ngoài sân thượng, tứ chi áp sấp xuống đất, lông dựng đứng, kinh hoàng mà nhìn chằm chằm vào lục lạc đầu hổ trên tay Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc, nhẹ nhàng lắc một cái, phát ra tiếng kêu leng keng dễ nghe.
Nhưng mà tiểu Bạch lại nhảy lên, nhanh chóng chạy vào sân thượng, chạy vào trong tổ, ngay cả tiếng kêu cũng không dám phát ra.
"Thật sự lợi hại như vậy sao?" Hà Tứ Hải lại nhìn về phía lục lạc đầu hổ trên tay.
Nhưng mà Hà Tứ Hải phát hiện, âm thanh mà lục lạc đầu hổ phát ra hình như càng dễ nghe hơn rồi.
Hắn thử lắc mấy lần, âm thanh tinh tế, quả nhiên không phải ảo giác.
Tiếng lục lạc đầu hổ chui vào trong tai, giống như một tia gió xuân, xẹt qua lòng người khiến tâm sinh bình an, không có một tia nôn nóng.
Nếu nghiên cứu không ra cái nguyên cớ, Hà Tứ Hải cũng không tra cứu thêm nữa, lại đeo nó vào trên cổ tay lần nữa.
------
Dịch: MBMH Translate