"Thánh Tăng thực sự là vĩ đại, trên thực tế chúng ta nhìn như đang ước nguyện với Thánh Tăng, trừ đi buồn phiền đau khổ, trên thực tế đây lại là nguyện vọng từ lâu của Thánh Tăng." Hà Tứ Hải nói.
"Cũng có thể nói như thế." Lưu Tiểu Quyên suy nghĩ một chút rồi nói.
"Cho nên, tâm nguyện của con đã là tâm nguyện của Thánh Tăng sao? Tâm của con đã là Thánh Tâm?" Hà Tứ Hải hỏi.
Lưu Tiểu Quyên nghe vậy mỉm cười nói: “Mẹ không hiểu mấy lời con nói cho lắm, thế nhưng cảm giác rất có đạo lý, nhanh lên dâng hương cho Thánh Tăng một chút đi rồi chúng ta về nhà sớm một chút."
"Mẹ, nhưng con cảm giác mẹ thật giống như là Thánh Tăng vậy?" Hà Tứ Hải bỗng nhiên mỉm cười nói.
Nụ cười trên mặt Lưu Tiểu Quyên đông cứng lại, sau đó nổi giận đùng đùng nói: "Đứa nhỏ này, nói bậy bạ gì đó?"
Sau đó hai tay tạo thành chữ thập, khom người đối với tượng Phật Quảng Đức ở trên bàn thờ, trong miệng lẩm bẩm: "Thánh Tăng chớ trách, Thánh Tăng chớ trách..."
"Mẹ ~, con không có bạn học nào tên là Hà Huyên Đào."
Nụ cười trên mặt Hà Tứ Hải tắt ngúm, đưa tay cắm ngược ba nén hương ở trong tay vào trong lư hương.
Lưu Tiểu Quyên nghe vậy thì xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Hà Tứ Hải, sau đó mặt giãn ra một nụ cười từ bi.
"Sao cậu có thể phát hiện ra?" Nàng hỏi.
Tiếp theo hình dạng lập tức xảy ra thay đổi, biến thành dáng vẻ của Quảng Đức Thánh Tăng, cũng chính là dáng vẻ của tượng Phật dưới gốc cây đa lớn.
Thân hình Thần cao lớn, trên người mặc áo cà sa, từ mi thiện mục, dáng vẻ cao tăng Phật môn.
"Lúc tôi tỉnh lại, cảm thấy thế giới hoàn toàn yên tĩnh, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng mà rất nhanh lại có các loại âm thanh truyền vào trong tai. Nhưng mà thôn của chúng tôi tương đối nghèo, chỉ có một nhà chúng tôi có máy kéo, nhưng vì sao tôi lại nghe thấy tiếng động cơ?"
Đương nhiên Hà Tứ Hải không nhắc đến tiếng leng keng xen lẫn vào trong đó.
"Chẳng lẽ đây không phải là hình ảnh trong trí nhớ của cậu sao?" Quảng Đức Thánh Tăng nói.
"Nhưng mà ký ức cũng sẽ tự mình lừa gạt mình." Hà Tứ Hải nói.
"Số lượng xe cũng mới tăng lên trong hai năm gần đây, sau một quãng thời gian, những âm thanh này mới trở nên quen thuộc, liền dễ dàng nhớ được sự chênh lệch, cho rằng trước vẫn có, thực ra nếu như ngẫm nghĩ kỹ thì điều này hoàn toàn là không đúng."
"Hà thí chủ, thiên tư thông tuệ, dựa vào điểm này đã có thể phát hiện ra chỗ không đúng." Quảng Đức Thánh Tăng thán phục.
Hà Tứ Hải lắc lắc đầu, "Tôi cũng chỉ là suy đoán, cho nên tôi cố ý bịa đặt một người tên là Hà Huyên Đào, ông lại có thể biết nàng."
"Đây không phải cũng là người trong ký ức của cậu sao?"
Hà Tứ Hải gật gật đầu, "Vấn đề chính là nằm ở đây, Hà Huyên Đào này hoàn toàn là do tôi bịa đặt ra từ trước, lừa người khác, vì để người khác tin cho nên thiết lập nhân vật tương đối hoàn thiện, chỉ có điều cuối cùng lại không dùng mà thôi."
Quảng Đức Thánh Tăng: "..."
"Vì sợ ông phát hiện, tôi cố ý nói về một người đã bịa đặt từ trước, không dám nói bừa một người. Bởi vì nếu như tất cả thế giới này đều được hiển hóa từ trí nhớ của tôi thì lúc đó nói bừa, bản thân lại không tồn tại ký ức như vậy thì có thể sẽ lộ ra."
"Nếu như cậu đã phát hiện từ lâu, vì sao không chọc thủng tại chỗ, hơn nữa còn muốn tới chỗ này?" Quảng Đức Thánh Tăng hỏi.
"Thực ra tôi còn muốn cảm tạ Thánh Tăng, thời gian quá dài, tôi đều có chút mơ hồi đối với những ký ức này, là ông đã giúp tôi nhớ lại rõ ràng như thế." Hà Tứ Hải cúi đầu nói cảm ơn với Quảng Đức Thánh Tăng.
Sắc mặt Quảng Đức Thánh Tăng rất khó coi.
"Cho nên tôi tới chỗ này, chính là muốn biết, mục đích của Thánh Tăng là gì?" Hà Tứ Hải nói.
"Mục đích của tôi là gì sao?"
Sắc mặt của Quảng Đức Thánh Tăng bình tĩnh lại một lần nữa, hai tay tạo thành chữ thập, bắt đầu niệm phật.
"Tâm nguyện của ông, chính là muốn để tôi cắm cho ông nén nhang có đúng hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Quảng Đức Thánh Tăng nghe vậy thì bình tĩnh mà gật gật đầu.
"Tôi đang hỏi ông có đúng hay không?" Hà Tứ Hải lại nhắc lại lần nữa.
"Không sai." Quảng Đức Thánh Tăng mở miệng nói.
"Nhưng mà tại sao lại như vậy?"
"Bởi vì cậu bái tôi, tức bái Phật tôi, bái Phật giả vào chúng tôi. Hà thí chủ, tôi thấy cậu thiên tư thông tuệ, sao không vào Phật Môn, hưởng thụ cực lạc Thánh cảnh." Quảng Đức Thánh Tăng nói.
"Nếu như đây chính là cực lạc Thánh cảnh mà ông nói thì không hưởng cũng được." Hà Tứ Hải chỉ ra ngoài điện, những thứ này đều là huyễn cảnh ký ức của hắn thôi.
Quảng Đức nghe vậy thì lại niệm kinh lần nữa, "Hà thí chủ, cậu cực kỳ đặc thù, không vào Phật Môn, sợ là không phải do cậu."
Hà Tứ Hải nghe vậy nở nụ cười, sau đó nói: "Quảng Đức Thánh Tăng, nếu tất cả những thứ này đều là hiển hóa theo trí nhớ của tôi, như vậy không do tôi, chẳng lẽ còn tùy vào ông sao?"
Theo lời nói của Hà Tứ Hải, hình dạng của hắn lập tức xảy ra biến hóa.
Cuối cùng hóa thân thành Như Lai Phật Tổ, còn là bản 86.
"Sao cậu dám..."
Quảng Đức Thánh Tăng trợn mắt, Phật quang vô tận bắn ra từ sau đầu hắn, nương theo từng tiếng tụng kinh, toàn bộ đường Quảng Đức bắt đầu sụp xuống từ bốn phía.
"Yêu Tăng, xem ta thu thập ngươi."
"Như Lai Phật Tổ" bay ở giữa không trung, một chưởng đập xuống.
Một chưởng che kín bầu trời, toàn bộ thế giới đổ nát theo đó.
...
Hà Tứ Hải mở mắt ra.
------
Dịch: MBMH Translate