"Mẹ, có thể cho con một quả táo hay không." Hà Tứ Hải nhìn vào giỏ trái cây của Lưu Tiểu Quyên rồi hỏi.
"Như vậy sao được, đây là dâng cho Bồ Tát." Lưu Tiểu Quyên lườm hắn một cái rồi nói.
"Không cho ăn thì không cho ăn, hung dữ như thế làm gì?" Hà Tứ Hải oan ức nói.
"Đứa nhỏ này, đây là dâng cho Bồ Tát, sao có thể tùy tiện cầm loạn được. Nếu như con muốn ăn thì chờ về đến nhà thì cho con ăn thoải mái." Lưu Tiểu Quyên bất đắc dĩ nói.
"Mẹ, Bồ Tát trong miếu rất linh sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Đó là đương nhiên, cầu được ước thấy, linh nghiệm cực kì." Lưu Tiểu Quyên nghe vậy tiếp lời.
"Oa, lợi hại như vậy sao? Nguyện vọng gì đều được?" Hà Tứ Hải kinh ngạc nói.
"Đó là đương nhiên, Quảng Đức Thánh Tăng lòng mang từ bi, phổ độ chúng sinh, phật pháp vô biên." Lưu Tiểu Quyên nghe vậy thì lập tức tiếp lời.
"Có đúng không? Vậy con muốn thế giới hòa bình, có thể thực hiện sao?" Hà Tứ Hải lập tức hỏi.
Lưu Tiểu Quyên: "..."
"Đứa nhóc này, nào có ước nguyện như vậy, không thể tùy tiện trêu chọc Bồ Tát." Lưu Tiểu Quyên tức giận nói.
"Được rồi, được rồi, mẹ, người đừng nóng giận. Con chỉ là thuận miệng nói một chút, không phải mẹ nói Thánh Tăng phật pháp vô biên, cầu được ước thấy sao?"
"Yêu cầu này của con cũng quá bất hợp lý rồi, ước nguyện chính là tâm nguyện có liên quan đến bản thân mình thì mới linh nghiệm." Lưu Tiểu Quyên nói.
"Thì ra là như vậy, vậy con phải suy nghĩ thật kỹ." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ, nghĩ cái gì, không phải cầu Bồ Tát phù hộ cho con được phân vào lớp trọng điểm sao?" Lưu Tiểu Quyên nói.
"Tại sao lại phải phân vào lớp trọng?" Hà Tứ Hải hỏi.
Sau đó không chờ Lưu Tiểu Quyên trả lời, Hà Tứ Hải lại nói: "Là vì có thể thi được thành tích càng tốt hơn, vào được trường đại học tốt, tìm được một công việc tốt, có thể kiếm nhiều tiền hơn..."
Lưu Tiểu Quyên theo bản năng mà gật gật đầu.
"Nếu đã như vậy, không bằng trực tiếp cầu Thánh Tăng phù hộ cho con giàu to không phải là được rồi à, làm gì cần lòng vòng như vậy? Đúng là phiền phức?" Hà Tứ Hải nói.
"Người không thể như vậy, tất cả đều phải thông qua sự cố gắng của chính mình, không thể không làm mà hưởng." Lưu Tiểu Quyên tức giận nói.
"Nếu như vậy, vậy còn cầu Thánh Tăng cái gì, chính con cố gắng thi được thành tích tốt, phân vào lớp trọng điểm không phải là được rồi à. Con hiện tại cầu Thánh Tăng được phân vào lớp trọng điểm, vậy coi như là kết quả của Thánh Tăng phù hộ? Hay là kết quả của sự nỗ lực của con?"
Lưu Tiểu Quyên tức đến mức không muốn nói chuyện với hắn nữa, vùi đầu đi về phía trước.
Hà Tứ Hải đuổi theo, khoác vai của nàng, cợt nhả nói: "Mẹ, chờ con phát tài rồi, nhất định sẽ cho mẹ hưởng phúc thật tốt, tìm bốn người, 24 giờ thay phiên hầu hạ người."
"Con nguyền rủa mẹ bại liệt à, cái gì mà hầu hạ 24 giờ?" Lưu Tiểu Quyên gõ đầu hắn một cái, vẻ mặt đầy cưng chiều.
"Hì hì, mẹ, con là nói thật, sau này con nhất định sẽ cho mẹ được hưởng phúc."
"Biết rồi, biết rồi, đứa nhỏ này..." Lưu Tiểu Quyên bất đắc dĩ lắc đầu.
Đang nói chuyện, bọn họ đã đến chùa Quảng Đức từ lúc nào không hay.
Chùa Quảng Đức cũng không lớn, cũng không hùng vĩ, thế nhưng người đứng ở ngoài chùa liền có thể cảm nhận được một cỗ cảm gíac trang nghiêm nghiêm túc.
Xung quanh tất cả đều là tín đồ lui tới, ai nấy đều ra ra vào vào với vẻ mặt nghiêm túc.
Bên tai truyền đến tiếng tụng kinh trong chùa, khiến lòng người nảy sinh cảm giác yên tĩnh.
Giữa không khí là mùi đàn hương đốt.
"Đi thôi, chúng ta vào đi thôi." Lưu Tiểu Quyên nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy không chút do dự, bước lớn theo vào.
Chùa Quảng Đức trước sau chia làm hai gian.
Các gian phòng trái phải ở phía trước là chỗ ở của tăng lữ.
Trung thính chính là một cái lư hương lớn.
Xuyên qua trung thính, phía lư hương chính là điện Địa Tàng của Địa Tàng Bồ Tát.
Mà bên trái của điện Địa Tàng chính là đường Quảng Đức, bên phải là chỗ tăng lữ làm khóa.
Trước lư hương lớn có rất nhiều người vây quanh, sau khi cung kính tế bái thì cắm hương vào trong đó.
Hà Tứ Hải tò mò nhìn một vòng, sau đó nói với Lưu Tiểu Quyên: "Chúng ta phải thắp hương sao?"
"Không cần, chúng ta đặc biệt đến để tế bái Quảng Đức Thánh Tăng, mà không phải là Địa Tàng Bồ Tát."
Hà Tứ Hải nhìn về phía sau điện Địa Tàng, cho dù đứng ở sảnh giữa thì cũng có thể nhìn thấy Địa Tàng Bồ Tát to lớn mà lộng lẫy.
"Được rồi, đừng nhìn nữa, cùng mẹ đến đường Quảng Đức." Lưu Tiểu Quyên vỗ nhẹ ở trên cánh tay hắn.
"Há, được." Hà Tứ Hải nghe vậy thì theo Lưu Tiểu Quyên đi về phía đường Quảng Đức.
Quy mô của đường Quảng Đức nhỏ hơn điện Địa Tàng rất nhiều.
Phía trung tâm điện cũng không phải là tượng đất hay tượng đắp, mà là một bộ nhục thân đã làm dẹp, nhưng mà toàn thân hắn khoác lụa hồng đeo lục, trang phục nhìn cực kỳ vui mắt, phía trước còn có mấy tấm màn rủ xuống, khiến người ta không thể thấy rõ hình dạng cụ thể.
Lúc này bên trong đường Quảng Đức cũng không có nhiều người, lúc bọn họ tiến vào thì có tốp năm tốp ba đang đi ra ngoài.
Lưu Tiểu Quyên xe nhẹ chạy đường mà đặt lễ lên trên bàn thờ.
"Mẹ, con cảm thấy Quảng Đức Thánh Tăng không có trang nghiêm thần thánh giống như Địa Tàng Bồ Tát, như này cũng quá xấu rồi, chúng ta không bằng đi bái Địa Tàng Bồ Tát đi."
"Đứa nhỏ này, nói như thế nào đây? Ở trước mặt Thánh Tăng, dĩ nhiên lại nói ra lời bất kính như thế, nhanh quỳ xuống một chút, dập đầu với Thánh Tăng mấy cái để Thần không trách tôi." Lưu Tiểu Quyên tức giận nói.
Sau đó hai tay tạo thành hình chữ thập, nói với tượng Phật Quảng Đức: "Thánh Tăng chớ trách, đứa nhỏ không hiểu chuyện, như có báo ứng, tôi nguyện lấy thân mình thế vào."
"Mẹ ~" Hà Tứ Hải gọi một tiếng, tràn đầy cảm động.
"Ai, đứa nhỏ này." Lưu Tiểu Quyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Sau đó mở hương mà mình mang đến ra, sau khi đốt thì đưa cho Hà Tứ Hải rồi nói: "Con cắm hương vào trong lư hương, sau đó nói ra tâm nguyện của con, lại dập đầu lần nữa là được."
Hà Tứ Hải đưa tay nhận lấy hương, đang chuẩn bị cắm vào lư hương trên bàn thờ, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía tượng Phật rồi nói: "Mẹ, chúng ta đều ước nguyện với Thánh Tăng, vậy Thánh Tăng Thần có tâm nguyện gì không?"
Lưu Tiểu Quyên nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Đứa ngốc, Thánh Tăng có thể có tâm nguyện gì chứ, nhanh dâng hương đi."
"Khẳng định là có, con thấy trên sách có viết, tâm nguyện của Địa Tàng Bồ Tát là 'Địa ngục khoảng không, thề không thành Phật, chúng sinh vượt qua hết, mới chứng bồ đề', cho nên tâm nguyện của Quảng Đức Thánh sẽ là gì đây?"
"Đó là ý nguyện vĩ đại."
"Đều giống nhau."
"Quảng Đức Thánh Tăng đương nhiên không sánh được với Địa Tàng Bồ Tát, nhưng Thần lòng mang từ bi, phổ độ chúng sinh, tất nhiên là hi vọng người người đều có thể được toại nguyện, xua tan mọi buồn phiền đau khổ." Hai tay Lưu Tiểu Quyên tạo thành chữ thập rồi nói.
------
Dịch: MBMH Translate