Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 494 - Chương 494: Chùa Quảng Đức.

Chương 494: Chùa Quảng Đức. Chương 494: Chùa Quảng Đức.

Sau khi ăn sáng xong, Hà Tứ Hải sắp xếp đồ đạc cho ngày mai đến trường một hồi.

Thực ra cũng có không bao nhiêu đồ vật.

Hắn tuy rằng trọ ở trường, thế nhưng cách nhà thực ra cũng không xa, một tuần trở về một chuyến.

Ngoại trừ mang theo một ít quần áo đổi giặt thì không có cái gì để sắp xếp nữa cả.

Lưu Tiểu Quyên sắp xếp cho hắn không ít lạp xưởng.

Đương nhiên là đã chưng chín, hâm lại là có thể ăn.

Nhà ăn trường học có một cửa sổ chuyên môn cung cấp món nóng, đặt ở trong lồng hơi nước hỗ trợ tăng nhiệt.

Sáng sớm, Hà Đào và Lưu Tiểu Quyên đi ra ruộng gieo trồng dưa hấu.

Bởi vì trong nhà có trẻ nhỏ, cho nên hàng năm đều sẽ gieo dưa hấu để ăn, cũng không nhiều, chỉ tầm nửa mẫu đất.

Hà Tứ Hải muốn đi giúp đỡ, Lưu Tiểu Quyên không cho, để hắn ở trông Đào Tử cho tốt là được.

Bà nội đến xưởng gia công gần đó rồi, chủ yếu là chế biến một ít bún cho Đào Tử ăn.

Bởi vì sợ chế biến quá nhiều sẽ biến chất, cho nên mỗi một quãng thời gian, bà nội sẽ đến thôn bên cạnh một chuyến.

"Ồ... Ồ..."

Đào Tử ngồi ở trong xe tập đi, nhìn thấy trước cửa có mấy con gà chạy tới chạy lui liền lập tức vung vẩy cánh tay nhỏ, trong miệng phát ra tiếng ác ác.

Cũng không biết là đang đuổi gà hay là đang gọi gà lại đây chơi đùa cùng với nàng.

"Em đang học gà gáy sao? Gà trống lớn ác ác..."

Hà Tứ Hải ôm nàng lên.

"Bịch... Bịch... Phốc... Phốc..." Trong miệng Đào Tử trong miệng phát ra âm thanh không rõ, nước bọt tung toé.

"Ai nha, bẩn chết rồi đây."

"Hai... hai... hai..."

Đào Tử cười ngây ngốc, tay nhỏ nắm thành quyền, một hồi bỗng mở ra, biểu hiện tâm trạng của nàng hiện tại đang rất tốt.

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải ngửi được một cỗ mùi chua thối.

"Ai nha, má ơi, em không phải là đi ngoài đó chứ?" Hà Tứ Hải nói với vẻ mặt ghét bỏ.

"Hai... hai... hai..."

"Đi cầu thì có cái gì tốt mà hài lòng? Thúi chết người rồi?"

Hà Tứ Hải dùng trán đụng nhẹ vào đầu nhỏ của nàng một cái.

"Phốc... Phốc..."

Đào Tử lại bắt đầu phun nước bọt tung tóe.

"Tiểu gia hỏa này, nhìn xem anh có đánh mông em không."

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử vào phòng, lấy chút nước nóng rồi rửa mông giúp nàng rửa một chút rồi thay cái tã lót mới.

Đào Tử ngoan ngoãn nằm ở trên giường, giống như cá ướp muối, tùy tiện mắc Hà Tứ Hải lăn qua lộn lại. Hai cái tay nhỏ nhích tới nhích lui cố gắng muốn nhét vào trong miệng, nhưng mà quần áo quá nhiều, cánh tay quá ngắn, đều là với không tới.

"Tiểu Đào Tử thật là đáng yêu..." Hà Tứ Hải quan sát Đào Tử đang nằm thẳng ở trên giường một cách tỉ mỉ, dường như muốn ghi nhớ dung mạo của nàng vào trong đầu.

Đào Tử vểnh bàn chân nhỏ, không ngừng múa may, cười khanh khách, giống như là đang đáp lại Hà Tứ Hải.

Trong tiếng cười xen lẫn tiếng leng keng, thế nhưng Hà Tứ Hải phảng phất như không nghe thấy.

Bởi vì mọi người đều không ở nhà, cho nên Hà Tứ Hải phải nấu cơm trưa.

Hắn bỏ Đào Tử vào trong xe tập đi một lần nữa, sau đó đặt cà rốt đã rửa sạch ở trên xe cho nàng làm đồ chơi.

Quả nhiên nàng nhìn thấy cà rốt đỏ bừng và tròn vo liền cảm thấy rất hứng thú.

Nàng duỗi tay nhỏ ra đâm đâm, cà rốt lập tức lăn lăn.

Đào Tử vui sướng không ngừng mà ngồi xổm, cánh tay nhỏ đánh lên xe.

Hà Tứ Hải vừa làm cơm, vừa buồn cười nhìn nàng.

"Tiểu Đào Tử, ngày mai anh trai phải đến trường học rồi, em ở nhà phải là bé ngoan nha."

"Phải ăn nhiều một chút, mau mau lớn lên."

"Chờ tuần sau anh trai trở về, anh sẽ dẫn em đến Lý Gia Trớ, bên phía bọn họ đầy hoa đào, rất là đẹp đó nha."

...

Đào Tử cũng không biết là nghe hiểu hay không, trong miệng không ngừng mà phát ra tiếng a đát... A đát...

Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không quan tâm những chuyện đó, tự mình nói mình.

Nhưng mà một hồi lại không nghe thấy tiếng của Đào Tử nữa, hắn quay đầu nhìn lại, khá lắm.

Nàng đang ôm cà rốt và gặm.

Hà Tứ Hải vội vàng lấy nó qua.

Phía trên cà rốt tất cả đều là nước bọt, cũng may là vừa nãy đã rửa sạch sẽ.

"Răng đều không có, làm sao cái gì cũng thích gặm thế?" Hà Tứ Hải cười nói.

"Gào... Gào..." Đào Tử bất mãn mà phát ra tiếng gào gào với hắn.

"Ồ, em mọc răng nhỏ sao?"

Hà Tứ Hải bỗng nhiên chú ý tới phía hàm trên của nàng có một chút màu trắng, nhỏ như là hạt gạo.

"Ha ha, tiểu Đào Tử nhà chúng ta mọc răng rồi." Hà Tứ Hải ôm lấy nàng, vui vẻ nói.

"Ừm sao... Cho anh trai hôn một chút..."

"A đát... A đát..." Tay nhỏ Đào Tử múa lung tung.

"Đào Tử thật giỏi."

Chờ buổi trưa trở về, Hà Tứ Hải nói cho mọi người biết tin tức tốt này. Ai nấy đều rất vui vẻ, ôm Đào Tử nhìn xung quanh, cho tới khi tiểu gia hỏa này thiếu kiên nhẫn, dùng bàn chân nhỏ không ngừng đạp lung tung.

Sau khi ăn cơm trưa, Lưu Tiểu Quyên sắp xếp một vài thứ, bỏ ở trong giỏ, mang theo Hà Tứ Hải cùng đi đến trong miếu.

"Mang theo gì đó?" Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

"Hương và trái cây." Lưu Tiểu Quyên nói.

"Hiện tại liền đi sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Hừm, đi sớm một chút để về sớm một chút, buổi chiều con không phải là cần ngồi xe về trường học sao? Đi sớm một chút, đừng làm quá muộn." Lưu Tiểu Quyên nói.

"Được, vậy chúng ta đi thôi."

Hà Tứ Hải quay đầu lại liếc mắt nhìn Đào Tử và bà nội đang ngồi ở cửa.

"Bà nội, Đào Tử, tạm biệt..." Hà Tứ Hải vẫy vẫy tay với các nàng.

"Đi sớm về sớm." Bà nội nói.

"A đát... A đát..."

Đào Tử không ngừng nhảy nhót ở trong xe tập đi, trong miệng phát ra mấy tiếng không rõ ý nghĩa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment