Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 493 - Chương 493: Leng Keng.

Chương 493: Leng Keng. Chương 493: Leng Keng.

Trên sườn núi.

Dưới cây liễu.

Đào Tử ngồi ở trong xe tập đi, mặt tò mò nhìn Hà Đào đang gõ gõ đánh đánh ở bên cạnh, hắn đang sửa chữa thuổng sắt bị cong.

"Đào Tử." Hà Tứ Hải ở dưới núi gọi một tiếng.

Đào Tử nghe tiếng, lập tức quay đầu nhìn về phía hắn.

Sau đó mở cánh tay ra, phát ra tiếng i a i a, mặt hưng phấn muốn Hà Tứ Hải ôm ôm.

Hà Tứ Hải chạy lên sườn núi, ôm nàng lên từ trên xe tập đi.

"Y a y a %#! #!"

Hà Tứ Hải đưa miệng hôn một cái lên gương mặt nhỏ của nàn, vừa mềm vừa non nớt.

Đào Tử học dáng vẻ của hắn, cũng víu ở trên mặt Hà Tứ Hải "Cắn" một miếng, làm cho mặt hắn đầy nước bọt.

"Đi, anh đọc chuyện cho em nghe." Hà Tứ Hải ôm nàng đi về phía trong phòng.

"Lát nữa nhớ cho nàng uống nước." Hà Đào thả búa trong tay xuống rồi nói.

"Biết rồi, mẹ đã nói qua rồi. Đúng rồi, các người lúc nào thì trở về?" Hà Tứ Hải lơ đãng hỏi.

"Sáu, bảy giờ hẳn là sẽ trở lại, Đại Long phía tây bảo ba kéo một xe kéo giúp hắn." Hà Đào thuận miệng nói.

"Nhà bọn họ kéo cát làm gì?" Hà Tứ Hải có chút ngạc nhiên hỏi.

"Hắn muốn lấp bằng trước cửa." Hà Đào nói.

Lúc này Lưu Tiểu Quyên cũng đi trở về từ phía sau.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải đang ôm Đào Tử ngồi ở trước cửa.

Hai bàn chân nhỏ của Đào Tử đạp ở trên đùi Hà Tứ Hải, thế nhưng quá nhỏ, đùi vẫn không có lực, đều là đứng không vững, còn chọc cho mình cười khanh khách.

"Buổi tối ba mẹ trở về ăn sau, không cần chờ cơm, con cứ ăn trước cùng bà nội. Không cần phải để ý đến Đào Tử, mẹ mới đút sữa cho nó, chờ trở về mẹ lại cho ăn sau." Lưu Tiểu Quyên dặn dò.

"Biết rồi mẹ, các người cứ yên tâm đi đi." Hà Tứ Hải nói mà không ngẩng đầu lên.

Rồi tiếp tục chơi đùa tay Đào Tử.

"Đừng sờ mặt Đào Tử, nếu không miệng sẽ lại chảy nước bọt." Lưu Tiểu Quyên không yên tâm lại dặn thêm một câu.

"Được rồi, chúng ta đi thôi.Tứ Hải làm việc còn có cái gì mà không yên lòng?" Hà Đào nói.

Lưu Tiểu Quyên nghe vậy lúc này mới không nói gì, sau đó cùng Hà Đào đi tới trước nhà máy kéo bên cạnh.

Sau khi máy kéo được khởi động, phát ra âm thanh thình thịch thịch to lớn.

Bàn chân nhỏ của Đào Tử hưng phấn đạp ở trên đùi Hà Tứ Hải.

Bàn chân nhỏ giống như đậu bỏ vỏ, còn đi tất len, đúng là vừa mềm vừa đáng yêu.

"Trên đường nhớ cẩn thận." Hà Tứ Hải lớn tiếng nói một câu.

Cũng không biết bọn họ có nghe thấy hay không, sau đó nhìn máy kéo dưới đi xa về dưới sườn núi.

Hà Tứ Hải ôm Đào Tử đi vào trong nhà, sau đó cầm một quyển sách tranh cho trẻ em rồi lại đi tới cửa, ôm Đào Tử vào trong ngực, đọc câu chuyện trên sách tranh cho nàng.

Đôi mắt to tròn vo của Đào Tử nhìn sách tranh màu sắc rực rỡ trên tay Hà Tứ Hải, đưa tay muốn cướp, Hà Tứ Hải vừa tránh né tay nhỏ của nàng vừa ghi nhớ.

"Một ngày, một con rắn nhỏ đói bụng uốn tới ẹo lui, bò ở trong rừng cây."

"Con rắn nhỏ rất đói, uốn tới ẹo lui đi lại. Ngày thứ nhất, nó phát hiện quả táo tròn tròn, em đoán xem, con rắn nhỏ đang rất đói sẽ như thế nào?"

"A ô sùng sục! A ăn ngon." Cái bụng của con rắn nhỏ trong hình biến thành tròn rồi.

...

Gió nhẹ lướt qua cây liễu trước cửa, phát ra một trận tiếng xào xạc.

Nhưng mà Hà Tứ Hải lại nghe thấy tiếng leng keng yếu ớt. Hắn hơi nghi hoặc một chút, nhìn về phía trên ngọn cây.

"Tứ Hải." Ngay vào lúc này, bà nội ôm rổ đi tới từ dưới sườn.

Hà Tứ Hải thu hồi ánh mắt, bỏ nghi hoặc vào sau đầu.

Sau đó ôm Đào Tử đứng lên đón bà.

Đào Tử cuối cùng cũng cướp được sách, vui vẻ phát ra tiếng yaya.

Hà Tứ Hải đi tới, một tay ôm Đào Tử, sau đó nhận lấy cái rổ trong tay bà nội.

Trong giỏ đầy rau nhà mình trồng, trọng lượng không nhẹ.

"Bà nội, sau này để cháu làm những việc này cho." Hà Tứ Hải nói.

"Ba còn chưa già đến mức không thể động đậy? Ba mẹ cháu đâu?" Bà nội cười híp mắt hỏi.

"Đến nhà Đại Long một chuyến, bọn họ buổi tối không ăn cơm ở nhà, bảo chúng ta ăn trước."

"Được, vậy cháu trông Đào Tử, bà đi làm cơm tối." Bà nội chơi đùa với Đào Tử một hồi rồi nói.

Hà Tứ Hải không từ chối, hắn thích ăn cơm bà nội làm.

Hà Tứ Hải giúp bà nội đưa rau vào nhà bếp, sau đó ôm Đào Tử ngồi xuống ở cửa một lần nữa, đang chuẩn bị tiếp tục đọc sách cho nàng.

Lúc này.

Hắn loáng thoáng lại nghe thấy tiếng leng keng truyền đến từ phía xa.

...

Ngày thứ hai.

"Đào Tử, em dậy sớm như vậy sao." Hà Tứ Hải ngồi dậy từ trên giường, đi tới cửa, đã thấy Đào Tử ngồi ở trong xe tập đi rồi.

Nhưng mà bởi vì xe tập đi đã được cố định lại, nàng trượt không được, hai chân ngắn treo lủng lẳng, không ngừng nhỏ đạp đến đạp đi.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải, nàng lập tức mở cánh tay nhỏ ra, muốn ôm ôm.

"Hiện tại không thể được, chờ anh đánh răng rửa mặt xong đã." Hà Tứ Hải nói.

Thế nhưng rất hiển nhiên, Đào Tử cũng không nghe hiểu.

Nàng vẫn giơ cánh tay nhỏ lên cao, phát ra tiếng "Ồ ~ nha ~.

Thấy Hà Tứ Hải không phản ứng đến mình, nàng xẹp miệng, oa một tiếng, bắt đầu rơi nước mắt.

"Được rồi, được rồi." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ xoay người ôm nàng lên.

Đào Tử lập tức không khóc nữa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nước mắt nhưng lại vui vẻ nở nụ cười.

"Thực sự là không có cách nào với em cả." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ thở dài.

Sau đó hắn giơ nàng lên cao, "Há, bay rồi..."

"Ha ha ha..." Đào Tử phát ra tiếng cười vui sướng .

Thế nhưng Hà Tứ Hải lại nghe thấy tiếng leng keng lúc ẩn lúc hiện.

Đại khái là bởi vì nghe thấy tiếng khóc của Đào Tử, Lưu Tiểu Quyên đi ra từ trong nhà.

"Đừng chơi với Đào Tử nữa, nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, ăn xong thì sắp xếp mọi thứ cần thiết để ngày mai quay lại trường."

"Thời gian còn sớm đây, con buổi chiều lại sắp xếp không được sao?" Hà Tứ Hải hạ Đào Tử xuống từ trên cao rồi nói.

Tay nhỏ của Đào Tử mò mò ở trên mặt Hà Tứ Hải. Hà Tứ Hải dùng chóp mũi cọ cọ lòng bàn tay của nàng.

"Oa ô, oa ô..." Đào Tử giương miệng nhỏ phát ra tiếng cười không rõ.

"Buổi chiều con đến trong miếu với mẹ một chuyến." Lưu Tiểu Quyên nói.

"Trong miếu, trong miếu gì? Đến trong miếu làm gì?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.

"Đương nhiên là đi miếu, cầu Bồ Tát phù hộ cho con thi được thành tích tốt. Con không phải nói là sắp chia lớp rồi sao? Hy vọng con có thể được phân vào lớp trọng điểm." Lưu Tiểu Quyên nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút bừng tỉnh, ký ức liên quan đến miếu dần nổi lên.

Miếu mà bọn họ đi gọi là chùa Quảng Đức, cách thôn Hà gia không xa, có người nói nó được một nhà sư tên là Quảng Đức thành lập, trong miếu cung phụng Địa Tàng Bồ Tát.

Sau khi nhà sư Quảng Đức tọa hóa, được tin chúng nặn Kim Thân, cung phụng ở bên trong miếu Quảng Đức.

Có người nói nhà sư Quảng Đức vô cùng linh nghiệm, rất nhiều người đều tới đây để tế bái, đồng thời còn mời tượng Phật trở về.

Tiếng leng keng bên tai lại càng ngày càng thêm gấp gáp.

Hà Tứ Hải quơ quơ đầu.

"Con làm sao thế?" Lưu Tiểu Quyên hỏi.

"Không có gì, đúng rồi, mẹ, trong nhà còn lạp xưởng không, mẹ mang nhiều cho con một chút." Hà Tứ Hải bỗng nhiên cười nói.

"Mẹ biết con thích ăn, thế nhưng thứ này mặn, con cũng không nên ăn quá nhiều." Lưu Tiểu Quyên nói.

"Không có chuyện gì, con mang cho bạn học nếm thử." Hà Tứ Hải gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói.

"Ồ? Con mang cho ai vậy?" Lưu Tiểu Quyên tò mò hỏi.

"Hì hì, chính là Hà Huyên Đào mà lần trước con từng nói với mẹ, mẹ không nhớ sao?" Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

"Há, mẹ nhớ ra rồi, chính là cô gái vẽ tranh rất đẹp đúng không?" Lưu Tiểu Quyên nói.

Hà Tứ Hải mỉm cười gật gật đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment