"Tượng Phật làm bằng đồng, hàng mỹ nghệ, không đáng giá."
"Càn Long Thông Bảo, số lượng quá nhiều, không đáng giá."
"Lục lạc đầu hổ, không đáng giá."
"Đây là... Đê? Không đáng giá."
"Lợn nhỏ làm bằng đồng, giá trị hai tệ."
"Hai tệ?" Đào Tử nghe vậy, lập tức mở to hai mắt, duỗi hai ngón tay ra, hơi ít nha.
"Nói chung là không quá đáng giá."
"Há, đây là cái gì? Dơi đồng? Hóa ra là khóa dơi, trị hai tệ." Vi Lập Văn để nó qua một bên, Đào Tử lại vội vàng duỗi hai ngón tay ra.
...
Vi Lập Văn giúp hai đứa nhóc xem xét, không có một cái nào là đáng giá.
Đồ vật đúng là đều tương đối lạ.
Đương nhiên có lẽ là bọn nhóc cảm thấy thú vị nên mới nhặt, mà không phải là nhìn giá trị.
"Nhưng mà... Nhưng mà ông nói có thật nhiều hai tiền." Đào Tử giơ ngoan tay bé nhỏ bé lên.
"Ha ha, cho dù thật nhiều hai tệ thì gộp lại cũng không đáng bao nhiêu tiền cả." Vi Lập Văn cười nói.
Hắn đưa tay muốn sờ đầu nhỏ của nàng, lại bị nàng tránh né.
"Hừ ~, không có tiền..., hừ ~, không có tiền..." Nàng lôi kéo Huyên Huyên chạy đi, một lần nữa chạy về chơi đất nặn rồi.
Mới một hồi mà chị Uyển Uyển đã làm mấy cái bánh trôi, cho nên nàng nhất định phải làm thêm chút nguyên liệu bánh trôi mới được.
"Ăn cơm thôi." Thím Ngô chạy đến hô.
"Đến... Đến... Đều đi rửa tay một chút rồi ăn cơm đi." Trương Hải Đào đứng lên, bắt chuyện với mọi người.
"Chị, như này là được nha, em cán nó dài ra, sau đó cắt thành một đoạn, như vậy chị liền có thể xoa thành hình tròn rồi." Đào Tử ngồi ở trước bàn nhỏ, nói với Uyển Uyển và Huyên Huyên đang nặn bánh trôi.
Hai người cùng xoa, một mình nàng đều sắp không giúp được rồi.
Trẻ nhỏ đúng là bận rộn.
"Mấy người các con cũng đều đi rửa tay đi, sắp ăn cơm rồi, ăn cơm xong lại chơi." Hà Tứ Hải đi ngang qua các nàng thấy vậy liền nói.
"Sắp tốt rồi, để con cắt xong cái phần này đã." Đào Tử cũng không ngẩng đầu lên mà nói.
Sau đó không ngừng mà cắt cắt...
"Các cháu đang làm gì đấy?" Vi Lập Văn có chút buồn cười hỏi.
Sau đó hắn sửng sốt rồi.
"Ồ, trên tay cháu cầm cái gì vậy? Cho ông xem một chút."
"Không được, này là của đao của cháu, dùng rất tốt. Ông nhìn xem, tất cả liền cắt ra rồi..." Đào Tử nghe vậy thì nhìn về phía Vi Lập Văn.
"Ồ?"
Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Lưu Trung Mưu cũng chú ý tới món đồ trên tay của Đào Tử, bèn lấy làm kinh hãi.
"Vật này sẽ không là thật đó chứ?"
"Đào Tử, cho mọi người nhìn một chút, đợi lát nữa con lại cắt." Hà Tứ Hải nói.
"Vậy cũng được." Đào Tử bất đắc dĩ đưa cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải còn chưa kịp nhìn kỹ, Vi Lập Văn không thể chờ đợi được nữa mà cầm qua.
Sau đó tiến đến trước, cẩn thận quan sát.
"Đây là cái gì?" Trương Hải Đào tò mò hỏi.
"Đây là đao tệ (tiền thời Xuân Thu)." Lưu Trung Mưu nói.
"Hơn nữa còn là sáu chữ đao." Vi Lập Văn bổ sung.
Cái gọi là sáu chữ đao, chỉ chính là tiền kỷ niệm nước Tề lập nước trong thời kỳ chiến quốc.
Trên tệ có sáu chữ "Tề tạo bang trường pháp hóa", tục xưng là sáu chữ đao.
Nó là một trong năm mươi loại tiền cổ quý giá của Trung Quốc, số lượng còn lại rất ít ỏi, không đến ba mươi, có thể thấy rõ sự quý giá của nó.
"Cái này có phải là rất đáng giá hay không?" Đào Tử tò mò hỏi.
"Đâu chỉ là đáng giá, là vô cùng đáng giá, nhưng mà hiện tại còn không xác định được đây có phải là thật hay không."
Đồ vật thực sự quá quý giá rồi, Vi Lập Văn cũng không dám đưa ra quyết định vội vàng.
"Nhưng mà chất lượng của sáu chữ đao này tốt như vậy, làm sao lại bị bán đi như rác rưởi được cơ chứ?" Vi Lập Văn ước lượng ở trong tay, hơi nghi hoặc một chút mà nói.
"Có lẽ chính là phẩm tướng quá tốt, cho nên mới bị bán cũng nên." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh nói.
"Có đạo lý, nhưng mà cần phải xác nhận một hồi xem có phải là thật hay không mới được." Vi Lập Văn nói.
"Há, cháu là người thứ nhất đúng không." Đào Tử bỗng nhiên hoan hô.
"Đúng, con lợi hại, con đứng thứ nhất rồi, con muốn cái gì, có thể tự chọn." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Đào Tử lập tức nhìn về phía sáu chữ đao trên tay Vi Lập Văn, dùng để cắt đất nặn vẫn là dùng rất tốt.
"Cái này không thể cho con, con chọn cái khác đi." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
"Vậy... Con chọn cái này." Đào Tử đát đát đát chạy đến đống đồ mà nàng mới nhặt vừa nãy, cầm cái lục lạc đầu hổ kia lên rồi đi tới.
"Cái này không đáng giá, cháu có thể chọn cái khác." Trương Hải Đào ở bên cạnh nói.
"Không có chuyện gì, trẻ nhỏ yêu thích liền được." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.
"Ba ba, cái cho ba." Đào Tử chạy tới, đưa lục lạc đầu hổ trong tay cho Hà Tứ Hải rồi nói.
"Cho ba?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, thế nhưng vẫn là nhận lấy.
"Đúng vậy, giống như là tiểu Bạch, ba ba mang cái lục lạc nhỏ thì sẽ không bị lạc mất nha." Đào Tử ngây thơ nói.
(lll¬ω¬)
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì nở nụ cười ha ha.
Đào Tử vẫn chưa yên tâm, nhìn cổ hắn rồi lại dặn dò lần nữa: "Nhất định phải đeo đó nha."
"Không muốn, đợi lát nữa bảo dì Lưu tìm cái dây thừng, buộc lên cho con còn tạm được." Hà Tứ Hải dở khóc dở cười nói.
"Được rồi, được rồi, đây chính là đồ mà Đào Tử đưa cho anh, cũng là một phen tâm ý của nàng. Đợi lát nữa em sẽ tìm một cái dây đỏ rồi buộc lên tay giúp anh không phải là được rồi à, lại nói cái lục lạc đầu hổ này cũng rất đẹp."
"Đây rõ ràng là cho trẻ con, nào có người lớn nào lại đeo cái này? Đi trên đường còn kêu leng keng."
"Cũng không phải là rất vang, em cảm thấy rất đẹp."
Lưu Vãn Chiếu đưa tay cầm qua nhìn kỹ một chút.
"Chỉ là lục lạc đầu hồ bình thường, nhưng là thợ làm nó đúng là rất tinh tế." Vi Lập Văn ở bên cạnh nói.
"Có đáng tiền hay không không quan trọng, đây chính là tấm lòng thành của Đào Tử tấm." Lưu Vãn Chiếu cười nói.
Lời này rõ ràng là đang nói cho Hà Tứ Hải nghe.
Hà Tứ Hải còn có thể như thế nào, chỉ có thể ngầm thừa nhận.
"Con nha, ba ba lần sau nhất định phải mua một cái lục lạc lớn rồi đeo cho con mới được." Hà Tứ Hải có chút bất đắc dĩ mà sờ sờ đầu nhỏ của Đào Tử.
"Được." Đào Tử vui vẻ đáp một tiếng.
Nàng còn ước gì Hà Tứ Hải mua cho nàng một cái đây.
Hà Tứ Hải: "..."
"Đi, rửa tay đi ăn cơm." Hà Tứ Hải lôi kéo Đào Tử rồi nói với hai đứa nhóc đang còn ngồi nặn bánh trôi ở trước bàn.
Huyên Huyên và Uyển Uyển nghe vậy đều ngoan ngoãn theo Hà Tứ Hải vào phòng, Lưu Vãn Chiếu cũng đi vào theo.
Nhìn bọn họ đi vào, Vi Lập Văn trả đao tệ lại cho Trương Hải Đào.
"Cất cẩn thận một chút, nếu là thật thì rất đáng giá đó."
"Trị giá bao nhiêu tiền?" Trương Hải Đào tò mò hỏi.
"Ít nhất là 2,3 triệu đi." Vi Lập Văn nói.
Hắn cũng không rõ ràng giá cả cụ thể, nếu như muốn bán thì khẳng định là sẽ đi bán đấu giá, như vậy giá cả sẽ không nói trước được rồi.
Đáng giá như thế sao?
Cho dù Trương Hải Đào có tiền, cũng kinh ngạc một hồi, sau đó vội vàng bắt chuyện mọi người vào nhà.
Vi Lập Văn và Lưu Trung Mưu đi ở phía sau, nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi: "Người tên là Hà Tứ Hải kia là người nào thế?"
Lưu Trung Mưu nghe vậy thì liếc hắn một cái rồi nói: "Là con rể."
Vi Lập Văn:...
"Ông biết ý tôi không phải là cái này?" Vi Lập Văn tức giận nói.
"Vậy ông muốn hỏi cái gì?" Lưu Trung Mưu nói.
"Ánh mắt tôi lại không mù, tôi không nhìn ra được sao? Thái độ của tất cả mọi người đối với hắn đều rất đặc biệt."
"Chỗ nào đặc biệt rồi?"
"Cái này... Tôi cũng không nói lên được, chính là rất đặc biệt."
"Hắn chính con rể tôi, nghĩ lung tung gì thế? Vào nhà ăn cơm." Lưu Trung Mưu nói xong liền trực tiếp đi vào trong nhà.
Vi Lập Văn bĩu môi, hắn lại không ngốc, nơi nào không nhìn ra thái độ của Lưu Trung Mưu chứ.
Không muốn nói thì không muốn nói, giả bộ ngốc cái gì chứ?
Nhưng mà lai lịch của Hà Tứ Hải này khẳng định là không bình thường.
Trong lòng Vi Lập Văn nghĩ vậy rồi cũng đi vào theo.
------
Dịch: MBMH Translate