Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 491 - Chương 491: Người Nhà.

Chương 491: Người Nhà. Chương 491: Người Nhà.

Huyên Huyên có thể cảm ứng được sự tồn tại của chân thân tượng Phật này. Hà Tứ Hải không có chủ động đi tìm chính là lo lắng gặp phải một vị đại phật, ai biết đối phương có đại năng thần thông nào.

"Ha ha, ba ba, ba nhìn xem, nhìn xem có được hay không?"

Đúng lúc này, Đào Tử mang theo lục lạc đầu hổ leng keng và chạy tới.

Nhưng mà phía trên lục lạc đầu hổ đã được nối với một sợi dây đỏ.

"Lấy dây ở đâu thế?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi.

"Thím Ngô cho con nha, dì Lưu bện, con có hỗ trợ nha." Đào Tử đắc ý nói.

Nàng thật sự là có giúp đỡ, giúp đỡ kéo dây.

"Con đeo cho ba." Đào Tử tràn đầy phấn khởi nói.

"Để ba tự làm đi." Hà Tứ Hải đưa tay muốn nhận lấy.

Đào Tử xoay người né tránh, muốn phải tự mình đeo cho hắn.

Hà Tứ Hải không có cách nào, chỉ có thể đưa cổ tay tới.

Nhìn nàng cúi đầu, tay chân vụng về đeo lên cho hắn.

Hà Tứ Hải duỗi cái tay còn lại ra, sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói: "Buổi chiều ba dẫn con đi vườn thú được không?"

"Được." Đào Tử nghe vậy thì hài lòng, cười đến cong mắt.

Vi Lập Văn thấy không còn chuyện của hắn liền cáo từ rời đi. Lưu Trung Mưu tiễn hắn, nói lời gì đều không biết được.

Ba đứa nhóc nghe nói sắp đi vườn thú thì có vẻ vô cùng hưng phấn. Tuy Huyên Huyên đã đi qua một lần, nhưng mà vẫn cảm thấy tràn đầy phấn khởi.

Lần trước là một mình nàng, hiện tại là đi cùng bạn tốt, làm sao có thể giống nhau được.

Vừa vào vườn thú, nàng đã hứng thú dạt dào mà nói cho Đào Tử và Uyển Uyển khỉ con ở nơi nào, tinh tinh lơn ở nơi nào, hổ lớn ở nơi nào...

Miệng nhỏ nói bla bla không ngừng.

Sau bữa trưa, ba đứa nhóc vui vẻ như ba con thỏ nhỏ, chạy tới chạy lui, không lúc nào dừng.

Trong đó còn xảy ra một ít chuyện lý thú, một lời không tiện nói hết.

Buổi tối Hà Tứ Hải còn muốn để Huyên Huyên dẫn hắn tới vị trí của tượng Phật đá.

Nhưng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nàng, ôm cổ Tôn Nhạc Dao tràn đầy quấn quýt, hắn ngẫm lại vẫn là quên đi, cũng không vội nhất thời.

Đại khái bởi vì buổi chiều quá mệt mỏi rồi, Đào Tử trở về ăn xong cơm tối liền buồn ngủ.

Hà Tứ Hải bảo nàng súc miệng đơn giản rồi lên giường ngủ từ rất sớm.

Nhìn Đào Tử nằm ở bên cạnh, phát ra hơi thở nhẹ nhàng, gương mặt nhỏ đỏ bừng, tâm trạng Hà Tứ Hải vô cùng yên tĩnh.

Thế là hắn nằm xuống ở bên cạnh nàng, nhưng theo động tác của hắn, trên cổ tay phát ra tiếng leng keng nhẹ.

Hà Tứ Hải lúc này mới phát hiện, lục lạc đầu hổ còn ở nơi cổ tay, vừa muốn đưa tay tháo xuống lại nhìn thấy Đào Tử bên cạnh, lại thu về.

Sau đó liền cứ đeo như vậy mà đi ngủ.

...

"Tứ Hải, con làm xong bài tập viết hay chưa?" Trong lúc mơ hồ, Hà Tứ Hải nghe thấy có người đang gọi hắn.

Thế nhưng Hà Tứ Hải cảm giác rất mệt, không muốn mở mắt ra.

"Đứa nhỏ này, làm sao lại ngủ ở nơi này, nhanh dậy đi."

Đúng lúc này, thân thể hắn bị lắc lắc, Hà Tứ Hải không thể không mở mắt ra.

"Mẹ?"

Nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc trước mắt, Hà Tứ Hải cảm thấy đầu óc của mình có một loại cảm giác cứng ngắc, thế nhưng nháy mắt ký ức đã hiện lên giống như là thuỷ triều.

"Sẽ không bị lạnh rồi cảm đó chứ? Con nhìn mình kìa, sao lại ngủ ở trong đống cỏ khô chứ?" Lưu Tiểu Quyên thân thiết mà đặt tay lên trên trán của Hà Tứ Hải.

"Con không có chuyện gì, mẹ, mẹ tìm con làm gì?" Hà Tứ Hải nhẹ nhàng ngửa ra sau mà né tránh.

"Tiểu tử thúi này, cả buổi trưa cũng không thấy bóng dáng, mẹ đã đi tìm con hơn một nửa cái làng này rồi."

Nói tới đây, Lưu Tiểu Quyên liền cảm thấy tức giận, đưa tay "Mạnh mẽ" vỗ mấy cái lên cánh tay của Hà Tứ Hải.

"Hì hì, con vốn là chuẩn bị về sớm một chút, không nghĩ tới lại ngủ rồi." Hà Tứ Hải vội vàng nhảy qua một bên, tránh né lòng bàn tay Lưu Tiểu Quyên lại đập về phía hắn.

"Nhanh theo mẹ trở về một chút." Lưu Tiểu Quyên lại không phải thật sự muốn đánh hắn, nghe vậy thu tay lại, đứng dậy rồi đi về phía trước.

Hà Tứ Hải nhìn bốn phía một chút, hắn đang ở trên sân đập lúa trong làng, bốn phía im ắng, ven đường cỏ xanh đệm đệm, cây xanh thành hàng, ánh mặt trời hơi chói.

Hà Tứ Hải gãi đầu một cái, luôn cảm thấy thật giống như đã quên cái gì.

"Ngây ngốc cái gì đó, còn không đi mau một chút." Đúng lúc này, Lưu Tiểu Quyên phía trước quay đầu lại nói.

Trong nháy mắt này, gió nhẹ lướt qua ngọn cây, lá cây phát ra tiếng ào ào, toàn bộ thế giới phảng phất như sống lại, xa xa truyền đến gà gáy tiếng chó sủa, tiếng xe, tiếng nói chuyện, tiếng leng keng ...

"Đến đây." Hà Tứ Hải nở nụ cười rồi đuổi theo.

"Mẹ, mẹ gọi con trở lại làm gì? Con đã làm bài tập xong rồi."

"Giúp mẹ trông Đào Tử một chút, mẹ và cha con có chuyện bận."

"Bà nội đâu?"

"Bà nội đi ra đồng rồi, bảo con trông Đào Tử một hồi, con sao lại nói nhảm nhiều như vậy?"

"Nào có, con chỉ là thuận miệng hỏi một chút."

"Mẹ đã nói với con, đợi lát nữa nhớ phải cho Đào Tử uống nước, nếu như tiểu ướt thì giúp nàng thay tã lót..."

"Con biết rồi, mẹ, người thật dông dài..."

"Tiểu tử thối này, hiện tại liền bắt đầu chê mẹ dông dài rồi, già rồi không biết còn ghét mẹ mẹ như thế nào nữa."

"Hì hì, sẽ không, chỉ cần mẹ không luôn nói con thì con liền sẽ không ghét bỏ người." Hà Tứ Hải đưa tay khoác vai của nàng rồi nói.

"Tên nhóc này, muốn đánh..." Lưu Tiểu Quyên ra vẻ tức giận đưa tay muốn gõ đầu hắn.

"Hì hì, đánh không được." Hà Tứ Hải thả nàng ra rồi chạy về phía trước.

"Hì hì..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment