Lưu Vãn Chiếu đón Chu Ngọc Quyên vào rồi giới thiệu cho mọi người.
"Ngại quá, làm phiền rồi." Chu Ngọc Quyên nói với Trương Hải Đào.
Đồng thời đưa đồ trong tay tới, là hai bình rượu đỏ.
Từ trong miệng Lưu Vãn Chiếu, nàng biết được Trương Hải Đào là chủ nhân nơi này.
"Không làm phiền gì cả, nhiều người sẽ càng náo nhiệt hơn, còn mang đồ làm gì?" Trương Hải Đào nói.
Tôn Nhạc Dao đại khái là nghe thấy âm thanh liền đi ra từ trong nhà, sau đó bắt chuyện với Chu Ngọc Quyên, vừa vặn có thể đi giúp đỡ nhà bếp làm bữa trưa.
Nhìn thấy Tôn Nhạc Dao, Chu Ngọc Quyên cũng thoải mái hơn rất nhiều, dù sao cũng có người có thể nói chuyện.
Bởi vì Đặng Đại Trung và Trương Hải Đào không hiểu mấy lời mà Vi Lập Văn vừa mới nói cho lắm, cho nên bọn họ chủ yếu phụ trách phân loại, chồng mấy cái tương tự lại với nhau.
Mà những người khác thì chọn nhặt căn cứ theo lời nói của Vi Lập Văn.
Đừng nhìn là một đống, thế nhưng thứ không giá trị thực sự là quá nhiều.
Đặc biệt là tốc độ của Vi Lập Văn cực kỳ nhanh, lựa lựa, đảo qua một cái, thứ không có giá trị liền lập tức bị để qua một bên.
Những thứ này chính là một số tiền đồng thông thường trên thị trường, không có giá trị thu gom, đều là luận cân xứng.
Sau đó bị tiệm đồ cổ thu đi, bán cho một ít người không hiểu.
Cuối cùng cũng sắp tới giờ cơm trưa, những thứ đồ này đều bị mọi người phân nhặt xong.
"Được rồi, được rồi..."
Vi Lập Văn ngồi thẳng lên thở phào một hơi, bản thân hắn đã mập, ngồi ở trên ghế đẩu thời gian dài thực sự rất khó chịu.
"Lão Lưu, ông phải cố gắng mời tôi uống mấy chầu rượu, khiến tôi mệt chết rồi." Vi Lập Văn nói.
Lưu Trung Mưu nghe vậy gật gật đầu, ngày hôm nay xác thực là đã nhận ân tình của hắn, trong ngày thường hắn cũng không phải là tùy tiện giúp người xem xét.
"Chắc chắn sẽ không chịu thiệt, trong những món đồ nhặt ra được ngày hôm nay, ông có thể thương lượng với ông chủ Trương một chút, nhìn hắn có để lại hay không." Lưu Trung Mưu nói.
"Khẳng định là có rồi, đặt những thứ này ở chỗ người thô kệch như tôi cũng không được gì." Trương Hải Đào nói.
Nhưng mà nói xong còn liếc nhìn Hà Tứ Hải, nói: "Tứ Hải, cháu xem một chút có thích cái gì hay không, cứ việc cầm."
"Ông chủ Trương đại khí, nhưng mà tôi còn muốn xem một chút xem mọi người đã nhặt được cái gì. Tôi nhặt được ba tiền đồng có chút giá trị." Vi Lập Văn nói.
"Ngoài ra còn có cái cái này." Vi Lập Văn cầm một cái đồng hồ hình cánh hoa.
"Được, vậy ông xem xét cho mọi người một chút đi.” Lưu Trung Mưu nói.
Đầu tiên là đặt mấy thứ đồ mà nhặt qua.
"Ồ, đồ vật Hậu Triệu, đùng là hiếm thấy, đáng tiếc nghề đúc quá kém, giá trị không lớn, giá trị gần với Kiến Viêm Trọng Bảo này của tôi."
Hậu Triệu chính là nhà nước do thủ lĩnh Yết Tộc - Thạch Lặc thành lập vào thời kỳ Thập Lục Quốc, tổng cộng có bảy đế, quốc gia duy trì ba mươi ba năm, quốc phúc rất ngắn.
Vi Lập Văn rất nhanh đã xem xét xong đống đồ của mọi người.
Thứ đáng giá không nhiều, quý nhất chính là món hàng mà Lưu Trung Mưu nhặt được vừa nãy.
Cái khác chính là ấn đồng sư thời Minh do Đặng Chí Học nhặt được, giá cả tương đối cao.
Cho nên trong cuộc tranh tài này, người thắng chính là Đặng Chí Học.
Nhưng mà lại có một số người biểu thị không phục.
Huyên Huyên và Đào Tử chạy tới biểu thị hắn còn chưa xem đồ mà bọn họ nhặt.
Mọi người lúc này mới nhớ tới, hai đứa nhóc trước đó có nhặt được một đống phế phẩm trồi đặt ở bên cạnh.
Vi Lập Văn thấy các nàng dễ thương, thế là cười nói: "Được, vì công bằng, chú cũng xem cho các cháu một chút."
"Ông chủ Vi, chỗ tôi có bức tượng Phật, muốn ông xem giúp một chút." Sau khi ăn cơm trưa, mọi người ngồi nghỉ ngơi ở bên cạnh, Hà Tứ Hải nói với Vi Lập Văn.
"Há, là tượng Phật gì, đem ra tôi xem một chút." Vi Lập Văn lập tức cảm thấy hứng thú.
"Là một tượng phật đá rất bình thường, tôi muốn ông xem giúp tôi một chút, là vị Bồ Tát nào." Hà Tứ Hải vừa nói vừa lấy tượng phật đá ra.
Lưu Trung Mưu ở bên cạnh nghe vậy thì liếc mắt nhìn, cũng không lên tiếng. Hắn cũng muốn nghe một chút xem Vi Lập Văn sẽ nói gì.
"Tượng đá à?" Vi Lập Văn nghe vậy thì có chút thất vọng, nhưng vẫn là đưa tay tiếp nhận.
"Nhìn phong cách thì đây là thời Minh, nhưng bởi vì là tảng đá, không có giá trị sưu tầm gì cả."
Vi Lập Văn cầm ở trong tay, lật qua lật lại, xem xét vài lần liền mất đi hứng thú, trả lại cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải vẫn chưa từ bỏ, mà là mở miệng hỏi: "Vậy có thể nhìn ra được, đây là vị Bồ Tát nào không?"
"Nghiêm chỉnh mà nói, Thần không phải Bồ Tát, càng không phải phật, cũng không phải La Hán, đương nhiên cũng có thể nói là vậy." Vi Lập Văn nói.
"Có ý gì?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì hơi nghi hoặc một chút, khiêm tốn thỉnh giáo.
"Điều này để cho giáo sư Lưu đến nói cùng cậu đi, hắn hiểu rõ tỉ mỉ hơn tôi." Vi Lập Văn cười nói.
Lưu Trung Mưu nghe vậy cũng không chối từ, trực tiếp mở miệng giải thích.
Dựa theo cách nói thông thường của Phật môn, Phật môn có tám mươi tám phật, tám đại Bồ Tát, mười tám La Hán….
Nhưng trên thực tế Phật môn lại có cách nói Phật như hằng sa, Bồ Tát như hà sa, La Hán như hà sa...
Thế nhưng trong chùa miếu không có khả năng cung phụng hết những Phật, Bồ Tát và La Hán đều này.
Cho nên mới có số lượng nhất định.
Trên thực tế Phật cũng không phải là đặc biệt chỉ vị nào, Phật là một loại chính quả.
Có thể lý giải là, La Hán tương đương với sinh viên, Bồ Tát tương đương với nghiên cứu sinh, phật chính là tiến sĩ sinh.
Cho nên người nào đó có thể xưng là tiến sĩ, thế nhưng tiến sĩ không phải chỉ người nào đó.
"Cho nên nó có quan hệ gì với tượng Phật đá này?" Hà Tứ Hải nghe xong vẫn còn cảm thấy mơ hồ.
Vi Lập Văn tiếp lời: "Bởi vì dựa theo tông giáo, hình dạng của thần phật nổi tiếng đều tương đối đặc thù, mỗi người có các đặc điểm, thậm chí có thể nói là hình dạng kỳ lạ, để phân biệt với người bình thường. Đương nhiên phần lớn là mọi người cũng chưa từng thấy Phật, đương nhiên cũng không biết trông như thế nào."
"Nhưng mà tượng Phật đá trên tay cậu tuy hình dạng cổ điển, thế nhưng không được xưng là kỳ lạ, càng thêm thiên hướng giống với người bình thường. Tượng Phật như vậy bình thường đều là được các tín đồ căn cứ theo dáng vẻ của các cao tăng sau khi đắc đạo.”
Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút bừng tỉnh, trong lòng cũng hơi thả lỏng một chút.
------
Dịch: MBMH Translate