Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 489 - Chương 489: Trò Chơi.

Chương 489: Trò Chơi. Chương 489: Trò Chơi.

"Được rồi, được rồi, không cười khúc khích nữa, em gọi điện thoại cho anh, có chuyện gì không?" Hà Tứ Hải nghe nàng cười ngốc đến không ngậm miệng lại được, thế là ngắt lời.

"Em muốn tìm Đào Tử chơi nha." Uyển Uyển nghe vậy lập tức nhỏ giọng nói.

"Ồ? Ngày hôm nay em không chơi cùng ba mẹ sao?"

Hà Tứ Hải không gọi nàng, cũng là hi vọng nàng có nhiều thời gian ở cùng với ba mẹ của mình hơn.

"Ba ba đi làm, em ở cùng với mẹ." Uyển Uyển nói.

Vốn là Lâm Kiến Xuân ngày hôm nay muốn đặc biệt ở nhà bồi con gái, thế nhưng tạm thời có chút việc gấp cần phải xử lý.

"Vậy em ở nhà chơi cùng mẹ đi." Hà Tứ Hải nói.

"Nhưng mà... Nhưng mà em vẫn là muốn chơi cùng Đào Tử và Huyên Huyên." Uyển Uyển nhỏ giọng nói.

Thật giống rất lo lắng là Hà Tứ Hải sẽ nói nàng.

"Vậy thì đến đi, em và mẹ cùng tới đây đi." Hà Tứ Hải nói.

"Hi hi..., được nah, ông chủ." Uyển Uyển lại phát ra tiếng cười ngây ngốc.

Sau đó liền nghe thấy nàng nói với Chu Ngọc Quyên ở trong điện thoại: "Mẹ, chúng ta đi nhanh một chút đi."

"Chờ đã, còn không hỏi Đào Tử ở đâu mà"

"Không sao, chỉ cần ông chủ nghĩ thì con xèo một cái liền đi qua nha."

"Vậy thì mẹ phải làm sao bây giờ?"

"Ồ...?"

"Được rồi, đứa ngốc này."

...

"Ông chủ, là chị Uyển Uyển sao?" Huyên Huyên ở bên cạnh nghe thấy rồi, chạy tới hỏi.

"Đúng, nàng nói muốn tìm các em chơi đùa." Hà Tứ Hải cất điện thoại di động rồi nói.

"Thật sao? Vậy lúc nào chị ấy mới đến?" Huyên Huyên hưng phấn hỏi.

"Chờ một lát, nàng sẽ đến cùng mẹ của nàng."

"Được." Huyên Huyên cao hứng đáp ứng một tiếng, xoay người chạy đi tìm Đào Tử, nói cho nàng tin tức tốt này.

"Chúng ta chơi một trò chơi, thế nào?" Đúng lúc này, Vi Lập Văn bỗng nhiên đề nghị.

"Trò chơi, trò chơi gì?" Lưu Trung Mưu nghe vậy thì tò mò nhìn về phía hắn.

"Tôi đã nói với các người nhiều như vậy rồi, hiện tại chúng ta làm trận đấu, từ giờ đến buổi trưa, xem ai nhặt được đồ vật có giá trị cao nhất, thế nào?" Vi Lập Văn đề nghị.

Lưu Trung Mưu nghe vậy thì ưỡn thẳng lưng.

"Đương nhiên, tôi khẳng định là không tham gia, tôi làm trọng tài." Vi Lập Văn cười nói.

Lưu Trung Mưu nghe vậy thì gật gật đầu, như này còn tạm được. Nếu như hắn mà tham gia thì trò chơi này còn chơi thế nào nữa?

"Nhưng mà, người thắng lợi, cần cho một chút khen thưởng mới được." Vi Lập Văn nhìn về phía Trương Hải Đào.

Trương Hải Đào lập tức rõ ràng ý của hắn, cười nói: "Thì chọn một món đồ trong đống kia làm phần thưởng đi."

"Ông chủ Trương, nếu như thật sự lấy ra bảo bối, đến lúc bị chọn đi rồi thì ông đừng mà mà thương tiếc đó nha." Vi Lập Văn đùa giỡn.

"Có cái gì mà đau tim, đều là tiền tài bất ngờ." Trương Hải Đào cười ha ha, nói.

Hắn vốn cũng không xem những thứ này là bảo vật, chiếm được là nhờ vận may của mình, mất đi là do số mệnh của mình.

"Đã có ông chủ Trương chống đỡ, các người cảm thấy trò chơi này có được hay không?" Vi Lập Văn cười nói.

"Được." Lập tức có người tiếp lời.

Mọi người nhìn lại theo tiếng nói, hóa ra là Đào Tử nói.

Nhìn thấy mọi người đang nhìn nàng, nàng cũng không sợ, dù sao thì ngoại trừ Vi Lập Văn ra, nàng đều biết, còn rất quen thuộc, đương nhiên sẽ không sợ sệt.

"Con nhất định sẽ tìm được thật nhiều thật nhiều bảo bối." Đào Tử nắm chặt nắm đấm, lời thề son sắt.

"Còn có con, con cũng rất lợi hại." Huyên Huyên ở bên cạnh không cam lòng yếu thế.

"Vậy các em phải cố gắng lên nha." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Được."

Hai đứa nhóc lập tức đáp lại một tiếng, dáng vẻ nhỏ nhắn nghiêm túc kia khiến cho mọi người đều nở nụ cười.

Hai đứa nhóc giống như là Hamster, không ngừng tìm kiếm trong đống tiền đồng.

Cũng may thím Ngô tỉ mỉ, chuẩn bị cho các nàng đôi găng tay nhỏ.

Thế nhưng các nàng rất nhanh đã mất đi sự kiên trì.

Sau khi nhặt chút cổ quái kỳ lạ đặt ở một bên thì liền chạy đi ăn đồ ăn rồi là vui đùa một chút.

Nhưng mà, bản thân mọi người cũng không đợi các nàng, để cho các nàng đi.

Tôn Nhạc Dao nhặt một hồi, cũng đứng dậy rời đi rồi, nàng đi giúp thím Ngô cùng làm bữa trưa.

Đặng Đại Trung mua cho hai đứa nhóc một người một bộ đất dẻo.

Thím Ngô chuyển một cái bàn nhỏ ra, cho các nàng chơi đất dẻo ở trên bàn, về phần trò chơi nhặt bảo bối, đã sớm bị các nàng quên ra sau đầu rồi.

"Hi hi... Ông chủ." Tron lúc mọi người đang chuyên chú thì nghe thấy một trận tiếng cười.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn tới, liền thấy Chu Ngọc Quyên dắt Uyển Uyển xuất hiện tại cửa sân, trong tay còn mang theo một vài thứ.

Trương Hải Đào vội vàng đứng lên.

"Chú Trương, để cháu đến cho." Lưu Vãn Chiếu đứng lên nói.

Về phần hai đứa nhóc thì đã sớm chạy tới nghênh đón chị Uyển Uyển của các nàng rồi.

Lưu Vãn Chiếu mở cửa, Đào Tử và Huyên Huyên không thể chờ đợi được nữa mà lôi kéo Uyển Uyển cùng đi chơi đất dẻo với mình.

Các nàng đang dùng đất nặn làm các loại động vật nhỏ, sau đó chơi đại chiến động vật.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment