Về phần bọn người Hà Tứ Hải chỉ là thuần túy tham gia trò vui, chỉ là giúp đỡ phân chia mấy món đồ cùng loại.
Hai đứa nhóc vốn đang chơi đùa ở một bên thấy thế cũng chạy tới tham gia trò vui.
"Ba ba, tại sao cái này lại có nhiều lỗ như vậy?" Đào Tử đặt từng đồng tiên vào trong ngón tay, tò mò hỏi.
"Đây là tiền mà người cổ đại sử dụng, gọi tiền đồng, bình thường đều là ngoài tròn trong vuông." Hà Tứ Hải giải thích.
Đồng thời lấy hết tiền đồng trên ngón tay của nàng xuống.
Nếu như lát nữa mà không lấy xuống được thì sẽ rất phiền phức.
"Tiền sao?" Đào Tử nghe vậy thì lập tức vui vẻ.
“Oa, thật là nhiều tiền, có thể mua rất nhiều đồ vật, có đúng hay không?"
"Đây là tiền của người cổ đại, hiện tại đã không thể dùng được nữa." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ ~" Đào Tử nghe vậy có chút thất vọng.
"Vì sao không thể dùng cơ chứ? Chỉ có người cổ đại mới có thể sử dụng sao?" Đào Tử gãi gãi đầu nhỏ rồi nói.
"Đúng, người cổ đại mới có thể sử dụng." Hà Tứ Hải không muốn phản ứng lại, thế là trực tiếp gật gật đầu.
"Há, vậy nơi nào có người cổ đại? Chúng ta để hắn đi mua đồ được không?" Đào Tử nói.
Hà Tứ Hải: "..."
"Ha ha, tuy rằng không thể dùng làm tiền, thế nhưng còn đáng giá hơn so với tiền thật. Bởi vì là đồ cổ, cháu nhìn đồng tiền này xem, ít nhất có thể bán 10, 20 ngàn." Vi Lập Văn thấy vẻ ngoài nàng đáng yêu, lời nói cũng đáng yêu, thế là đáp lại nàng.
"10, 20 ngàn? Là bao nhiêu, so với... năm có nhiều hơn không?" Đào Tử duỗi năm ngón tay ra rồi hỏi.
Quả nhiên, nàng đã biết đếm tới năm.
"Ha ha, đương nhiên rồi, ngày hôm nay ông sẽ mua đồ chơi và đồ ăn vặt cho các cháu, có thể mua mấy trăm phần còn chưa hết." Vi Lập Văn cười nói.
Đào Tử: (⊙? ⊙)
Nàng nhìn tiền đồng trong tay Vi Lập Văn rồi lại nhìn tiền đồng được chất thành đống ở bên cạnh một chút, trong lòng là sự vui mừng to lớn, có nhiều như vậy nha, vậy có thể mua bao nhiêu đồ ăn ngon? Chơi vui đây? Nàng đều sắp nghĩ không được rồi.
"Ồ, là tiền đồng của triều đại nào vậy." Lưu Trung Mưu nghe vậy thì tò mò hỏi.
"Kiến Viêm Trọng Bảo từ triều đại Nam Tống, tôi thấy phẩm tướng cũng rất tốt, nếu như gặp được người yêu thích, hẳn là có thể bán với giá 20 ngàn." Vi Lập Văn đưa tới.
"Thì ra trong đống rác rưởi này, thật sự là có bảo bối." Trương Hải Đào cũng rất kinh ngạc.
Nói thực sự, trước đó hắn cũng không có hy vọng quá lớn, chỉ xem là một hoạt động vui chơi trong thời gian tụ hội mà thôi.
Lần này mọi người đều cảm thấy hứng thú và cẩn thận tìm kiếm.
Ngay cả Đào Tử và Huyên Huyên cũng đều cảm thấy tràn đầy phấn khởi mà tìm kiếm.
Vi Lập Văn vừa cười vừa giải thích cho mọi người về giá trị của những tiền đồng kia, vừa đặt mấy cái có giá trị lớn sang bên cạnh.
Trong đống tiền đồng ngoại trừ tiền đồng ra còn có các loại bùa hộ mệnh, tượng thần, trang sức, Phật Bài...
Đương nhiên đều là có chút đặc sắc, nếu không Trương Hải Đào cũng sẽ không giữ lại.
"Ngay cả thứ này đều có sao." Vi Lập Văn nhặt một vật lên, hơi kinh ngạc nói.
"Đây là Phật Bài?" Lưu Trung Mưu ngồi ở bên cạnh nghe vậy thì xem xét một chút rồi nói.
"Đúng, Phật Bài Thái Lan, hơn nữa nhìn tạo hình này, khẳng định không phải là thần gì tốt." Vi Lập Văn cẩn thận đặt nó sang một bên.
Tuy rằng hắn không tin những này, thế nhưng cẩn thận luôn không sai.
Mọi người nghe vậy thì liếc mắt nhìn Hà Tứ Hải.
Ạch... Đều nhìn tôi làm gì?
Đúng lúc này, điện thoại di động của Hà Tứ Hải vang lên.
Hắn thả đồ trên tay xuống, cầm lấy nhìn thì có chút bất ngờ.
Dĩ nhiên lại là của Chiêm Trung Hiếu quen biết ở Đài Loan vào mấy ngày trước.
Hắn nói với Hà Tứ Hải, Hoàng Lễ Trung qua đời rồi.
Hà Tứ Hải nghe vậy thì sửng sốt một chút, nhưng mà ông lão hơn một trăm tuổi qua đời cũng không có gì bất ngờ, nhưng mà không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Thế là đáp lại một tiếng ồ, biểu thị chính mình biết rồi.
Chiêm Trung Hiếu bên Đài Loan thấy Hà Tứ Hải đáp lại thì có chút sửng sốt.
Hắn không phải có quen biết với Hoàng Lễ Trung sao? Người chết rồi chỉ ồ một tiếng liền xong việc rồi?
Lẽ nào không tham gia phúng viếng sao?
Thế nhưng hắn dù sao cũng là người ngoài, cũng không tiện nói nhiều.
Hà Tứ Hải không nói chuyện nhiều với Chiêm Trung Hiếu, đang chuẩn bị cất điện thoại di động thì điện thoại liền vang lên.
Vừa nhìn điện thoại là Uyển Uyển gọi tới.
Thế là Hà Tứ Hải không chút nghĩ ngợi liền ấn nghe.
Sau đó liền nghe thấy tiếng của Chu Ngọc Quyên truyền tới từ đầu bên kia điện thoại: "Mẹ đã mở điện thoại ra giúp con rồi, con có lời gì thì tự mình nói đi."
"Alo, là Uyển Uyển sao, có chuyện gì không?"
"Alo ~" trong điện thoại truyền đến tiếng nói dễ thương của Uyển Uyển.
" y... Anh đều đã nói chuyện với em rồi, em không cần phải a lô nữa."
"Em là Uyển Uyển."
"... Anh là Hà Tứ Hải." Hà Tứ Hải cảm thấy cạn lời.
Cứ gọi điện thoại là phải theo khuôn mẫu sao? Nhất định phải đi từng bước một theo khuôn mẫu sao?
"Hihi... Ông chủ..." Trong điện thoại truyền đến tiếng cười ngây ngốc của Uyển Uyển.
Tiểu nha đầu ngốc này.
------
Dịch: MBMH Translate