Tuy rằng biết rõ đều là lời khách sáo, thế nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy rất là thoải mái.
"Cũng không có khoa trương như anh nói..." Lưu Trung Mưu mở cửa xe đi xuống, liếc mắt nhìn khu biệt thự phía sau hắn rồi cười nói.
"Giáo sư Lưu, Tứ Hải..., chúng ta đi vào trước đi." Trương Hải Đào cười chào hỏi.
"Đừng vội, bạn của tôi cũng sắp đến rồi, chờ một chút đi." Lưu Trung Mưu nói.
Lúc mọi người đang nói chuyện, lại một chiếc xe Jeep lái tới.
Sau đó liền thấy xe Jeep chậm rãi dừng ở ven đường, sau đó một cái đầu tròn ngó ra.
"Lão Lưu, sớm như vậy sao?" Hắn lớn tiếng chào hỏi.
Thì ra hắn chính là bạn của Lưu Trung Mưu- Vi Lập Văn.
Dáng người tròn tròn, tai to mặt lớn, mặt tươi cười, dáng vẻ rất là vui mừng.
Hai đứa nhóc vẫn còn đang tò mò đánh giá hắn.
Mọi người nói chuyện với nhau vài câu, sau đó đi vào trong nhà của Trương Hải Đào.
"Hoàn cảnh chỗ này đúng thật là tốt, lúc bắt đầu mở bán tôi cũng muốn mua một bộ ở chỗ này, đáng tiếc lúc đó bởi vì vừa ý một món hàng lớn, tài chính nhất thời không kịp xoay chuyển. Lúc tôi muốn mua thì giá cả đã tăng đến mức khiến cho tôi chỉ biết nhìn mà than thở. Đúng rồi, ông chủ Trương, ông làm nghề gì vậy..."
Vi Lập Văn rất biết cách nói chuyện, dọc theo đường đi không ngừng nói bla bla, rất chu đáo, không lạnh nhạt ai cả.
Ngay cải Đào Tử cùng Huyên Huyên, hắn đều thường xuyên nói chuyện đôi hai câu cùng với các nàng.
"Tôi chỉ là một người thu đồng nát, không phải là ông chủ gì..." Trương Hải Đào cười nói.
"Thu đồng nát thì có làm sao, lúc trước tôi chính là lập nghiệp từ thu đồng nát." Vi Lập Văn nói.
"Đừng nghe hắn nói mò, hắn chính là thu đồ cổ." Lưu Trung Mưu ở bên cạnh cười nói.
"Có thể bán được tiền mới gọi là đồ cổ, bán không được tiền thì có khác gì với rác rưởi đâu? Nói không chừng còn không bằng rác rưởi đây." Vi Lập Văn nói.
"Ông nha, cũng coi như là người có máu mặt bên trong ngành nghề, làm sao có thể bợ đỡ như vậy? Đồ cổ là văn hóa, là truyền thừa..." Lưu Trung Mưu phản bác.
"Lão Lưu, ông nói đều đúng." Vi Lập Văn một mặt tán thành.
Lưu Trung Mưu nghe vậy thì hơi kinh ngạc mà nhìn về phía hắn.
Thế nhưng Vi Lập Văn lại nói tiếp.
"Ông là giáo sư, ông nói văn hóa, làm nghiên cứu, đây là bản chức, là trách nhiệm của ông."
"Thế nhưng tôi là thương nhân, tôi kiếm tiền cũng là của bản chức, cũng là trách nhiệm của tôi, có đúng hay không?"
Lời này thật có đạo lý.
Lưu Trung Mưu trong lúc nhất thời không biết nên phản bác như nào.
"Đến, đến rồi, mọi người vào đi."
Lúc này đã đến trước cửa nhà của Trương Hải Đào, hắn vội vàng mời mọi người đi vào, lúc này mới đánh gãy cái đề tài này.
Bởi vì phần lớn thời gian đều không ở nơi này, cho nên trong sân của Trương Hải Đào không trồng bao nhiêu cây cối.
Ngoại trừ mấy loại cây không cần chăm sóc ra thì trống rỗng, không có cái gì cả.
Lúc này trong sân chất đầy tiền đồng, biển, tượng Phật và các vật linh tinh khác.
Thì ra Trương Hải Đào để cho tiện đã trực tiếp đổ hết những thứ đồ này vào trong sân.
Mà lúc này Đặng Đại Trung và cháu trai Đặng Chí Học của hắn đang ngồi lật xem ở bên cạnh.
Nhìn thấy mấy người Hà Tứ Hải vào, hắn vội vàng đứng dậy.
"Lão gia tử, gần đây thân thể thế nào?" Hà Tứ Hải cười rồi chào hỏi với hắn.
Có thể nói Hà Tứ Hải có thể có ngày hôm nay đều nhờ cả vào đợt cơ duyên gặp gỡ lần đầu của hai người, cho nên Hà Tứ Hải đương nhiên là vô cùng cảm kích Đặng Đại Trung.
Đương nhiên, Đặng Đại Trung cũng giống như thế, không chỉ là bởi vì yêu thích người thanh niên luôn tiến về phía trước này. Đây còn là ân nhân của hắn, giúp hắn tìm được người nhà, gặp gỡ một lần cuối, để hắn có chỗ dựa vào khi về già.
"Tốt, tốt, chuyện làm ăn gần đây trong cửa hàng của cháu vẫn tốt chứ?" Đặng Đại Trung cười híp mắt, nói.
"Cũng chỉ như vậy." Hà Tứ Hải thuận miệng nói.
Trên thực tế bốn bỏ năm lên một chút, chính là không.
"Chào ông Đặng." Đào Tử và Huyên Huyên cũng ngoan ngoãn chào hỏi. Các nàng đều biết Đặng Đại Trung.
"Chào các cháu, cũng đã nhiều ngày không thấy các cháu rồi. Chí Học, nhanh vào trong phòng giúp ông lấy quà cho bọn nhỏ ra." Đặng Đại Trung nói với Đặng Chí Học đang đứng ở bên cạnh.
Đặng Chí Học nghe vậy thì vội vàng đáp một tiếng, sau đó vội vã chạy vào trong phòng.
Đặng Đại Trung mang Đặng Chí Học đến đây, đương nhiên cũng có một chút tâm tư, dù sao Hà Tứ Hải là "Thần tiên", thân cận một chút cũng không có gì là không tốt cả.
Rất nhanh, Đặng Chí Học đã ôm hai cái túi lớn đi ra, có đồ ăn có đồ chơi.
Thím Ngô cũng đi theo ở phía sau ra tiếp đón người.
"Các con còn không cảm ơn ông Đặng."
Hà Tứ Hải đúng là không khách sáo với Đặng Đại Trung, trực tiếp bảo Đào Tử và Huyên Huyên nhận lấy.
"Cảm ơn ông Đặng." Hai đứa nhóc lập tức ngoan ngoãn nói.
"Khách sáo với ông làm gì chứ." Đặng Đại Trung nhếch miệng cười nói.
Tuy dáng vẻ hiện tại của Đặng Đại Trung không còn như trước, thế nhưng tinh thần lại hoàn toàn khác với trước đó. Trước đó luôn là cảm giác ông lão tuổi đã xế chiều, giống như đã đánh mất hi vọng với cuộc sống, chỉ thuần túy là vì sống sót mà thôi.
Hiện tại cả người tinh thần sáng láng, sắc mặt hồng hào, ngay cả tiếng nói đều vang dội hơn không ít.
Mọi người giới thiệu lẫn nhau rồi hàn huyên vài câu.
Sau đó cũng không trì hoãn, để Vi Lập Văn xem xét ngay tại chỗ.
"Hoắc, nhiều như vậy, này nếu là đặt ở quá khứ, ông chủ Trương tuyệt đối là địa chủ nha." Vi Lập Văn cười nói.
"Hắn hiện tại cũng vậy."
Lời nói của Đặng Đại Trung gây nên một mảnh tiếng cười.
Sau đó để Đặng Chí Học đi vào trong nhà pha trà cho mọi người.
Hiện tại đã cuối mùa thu, mặt trời bên ngoài chiếu lên người ấm áp, cũng không sợ bỏng nắng, thế là mọi người trực tiếp ngồi ở trong sân.
Trong đống đồ vật linh tinh này, nhiều nhất chính tiền đồng, nhưng mà thứ không đáng giá cũng tương đối nhiều.
Ánh mắt của Vi Lập Văn rất lợi hại, quét qua một cái trên căn bản liền biết thật giả và giá trị, thứ có chút không xác định được thì tạm thời đặt một bên.
Lưu Trung Mưu thì chậm hơn rất nhiều, hắn quan sát tinh tế mỗi một món đồ.
------
Dịch: MBMH Translate