Lại là một buổi sáng thứ bảy.
Đào Tử mơ mơ màng màng xoa mắt và đi ra từ trong phòng.
Xuân mệt thu mệt, hạ ngủ gật, ba tháng mùa đông ngủ không tỉnh.
Thời tiết đã tiến vào cuối mùa thu, chính là thời điểm tốt để.
Sáng sớm Đào Tử thật sự không muốn đi ra khỏi từ trong chăn ấm áp.
Nhưng mà ba ba bảo hôm nay sẽ dẫn nàng đi ra ngoài.
Cho nên nàng mạnh mẽ bò dậy, mặc quần áo xong.
"Ba ba, ngày hôm nay ba muốn mang con đi xem hổ lớn sao?" Đào Tử nhìn thấy Hà Tứ Hải đi xuống từ sân thượng thì lập tức ngước cổ hỏi.
"Hổ lớn, hổ lớn gì?"
Hà Tứ Hải ngồi xổm người xuống, thu dọn quần áo một chút giúp Đào Tử.
Thời tiết dần lạnh, Đào Tử mặc quần áo cũng nhiều, mập giống như là một con chim cánh cụt nhỏ, đúng là càng thêm đáng yêu rồi.
"Ừm ~" Đào Tử nghe vậy thì lập tức nhíu mày, miệng nhỏ nhô lên.
"Ba không phải là muốn mang con đi xem hổ lớn, sư tử con sao?" Đào Tử hầm hừ hỏi.
"Mấy ngày trước ba có nói." Đào Tử xoa eo cả giận nói, nàng nhớ rất rõ ràng nha, đừng tưởng rằng là con nít thì dễ lừa, trí nhớ của nàng tốt lắm đó nha.
"Ba không nhớ được nha, chúng ta ngày hôm nay sẽ đến nhà của thím Ngô." Hà Tứ Hải buông tay ra rồi nói.
"Gào ~, con tức rồi, Đào Tử là gà trống lớn, con muốn mổ mông của ba, mổ bụng của ba." Đào Tử tức giận nói.
Nắm tay nhỏ thành hình mỏ gà rồi mổ về phía Hà Tứ Hải.
"Mổ không tới, mổ không tới..." Hà Tứ Hải đứng dậy, lui về phía sau.
"Ba đừng chạy, tên lừa gạt này, cho con mổ một hồi." Đào Tử tức giận nói.
"Nếu như ba mà không chạy, không chỉ là tên lừa gạt mà còn là tên đại ngốc, nào có ai lại đứng yên cho con mổ chứ."
Hà Tứ Hải cười nói, sau đó chạy vào nhà bếp.
Đào Tử đuổi vào trong.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải đang làm bữa sáng ở trên kệ bếp, nàng lập tức cảm thấy đắc ý.
"Hừ, lần này xem ba chạy được đi chỗ nào?" Đào Tử đắc ý dùng tay nhỏ mổ mấy cái ở trên mông Hà Tứ Hải.
"Cho ba biết sự lợi hại của con, lần sau không dám nữa chứ?" Đào Tử hỏi.
"Đúng vậy, con lợi hại, ba không dám nữa." Hà Tứ Hải nín cười cầu xin tha thứ.
"Vậy ba lúc nào mới mang con đi xem hổ lớn?" Đào Tử ngước cổ, nói với vẻ mặt chờ đợi.
"Con không sợ hổ lớn sẽ ăn mất con luôn sao?" Hà Tứ Hải cố ý nén cười, nói.
"Hổ ở trong lồng mà, không ăn được trẻ nhỏ, hơn nữa, ba ba cũng sẽ bảo vệ con, có đúng hay không?"
Đào Tử chớp đôi mắt trong suốt nhìn Hà Tứ Hải, đúng là khiến cho Hà Tứ Hải cố ý đùa nàng có chút áy náy rồi.
Thế là hắn gật đầu một cái, nói: "Đúng, ba ba sẽ bảo vệ con, hiện tại con đi đánh răng rửa mặt đi."
"Hổ lớn."
"Biết, biết, lần này chúng ta đến nhà thím Ngô, cách vườn thú không xa, nếu như buổi chiều về sớm thì ba sẽ dẫn con đi. Nếu như thời gian quá trễ rồi thì ngày mai ba sẽ dẫn con đi, con thấy có được không?" Hà Tứ Hải nói.
"Được ~" Đào Tử nghe vậy thì trên gương mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười vui vẻ.
"Con đó nha."
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng nắn một hồi ở trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
"Hì hì ~ "
"Đúng là ngốc, nhanh đi đánh răng rửa mặt, chúng ta ăn sáng."
"Ba ba ~ "
"Làm sao thế?"
"Hì hì, con chỉ là muốn gọi ba thôi."
Đào Tử ôm lấy đùi Hà Tứ Hải rồi cọ cọ.
Hà Tứ Hải nhẹ nhàng đặt tay ở trên đầu nhỏ của nàng rồi xoa xoa.
"Ba ba, con đi đánh răng rửa mặt đây, ba phải là bé ngoan nha." Đào Tử thả đùi Hà Tứ Hải ra rồi nói.
"Lời này hẳn nên để ba nói mới đúng, nhanh đi đi." Hà Tứ Hải đưa tay gõ nhẹ một cái ở trên đầu nhỏ của nàng.
Đào Tử che đầu nhỏ, đát đát đát chạy ra khỏi nhà bếp, vui vẻ giống như là một tinh linh nhỏ.
...
Ăn xong bữa sáng, mấy người Hà Tứ Hải liền xuất phát.
Không chỉ có hắn và Đào Tử, mà còn có một nhà Lưu Trung Mưu.
Dù sao thì Vi Lập Văn là bạn của Lưu Trung Mưu, nếu Lưu Trung Mưu đã mời hắn thì về tình về lý Lưu Trung Mưu cũng phải ra mặt.
Về phần Lưu Vãn Chiếu và Huyên Huyên thì hai người đều muốn theo cùng.
Như vậy thì sẽ còn lại một mình Tôn Nhạc Dao ở nhà.
Thế là nàng dứt khoát đi cùng, lại nói Tôn Nhạc Dao cũng rất quen thuộc đối với Vi Lập Văn, rất nhiều bức tranh của Tôn Nhạc Dao đều là qua tay của Vi Lập Văn.
Biệt thự của Trương Hải Đào ở trên đường Thanh Nguyên.
Hợp Châu mấy năm gần đây phát triển, bởi vì xây dựng cơ sở vật chất, khu nhà cũ đã mất đi giá trị khai phá từ lâu.
Cho nên mấy năm gần đây, trọng điểm khai phá của Hợp Châu bắt đầu hướng về phía tây.
Đường Thanh Nguyên nằm ở phía Tây Hợp Châu, chỗ ở xa hoa, trung tâm thương mại, bệnh viện… đều có đủ, rất phồn hoa.
Mà biệt viện Thanh U trên đường Thanh Nguyên chính là một trong những tiểu khu xa hoa ở phía Tây thành phố.
Toàn bộ tiểu khu đều là biệt thự, có cả công viên bách hoa, công viên rừng rậm, hoàn cảnh ưu mỹ, tuyệt đối là chỗ tốt để dưỡng lão.
Mà lý do Trương Hải Đào mua nhà ở đây, cũng chính là để dưỡng lão sau này.
Chờ sau khi mấy người Hà Tứ Hải đến đã thấy Trương Hải Đào đứng ở cửa tiểu khu từ xa.
"Chú Trương, đứng ở cửa làm gì, chú nói cho cháu biết địa chỉ rồi cháu đi tới là được rồi." Hà Tứ Hải hạ cửa kính xe xuống, đi tới rồi nói với Trương Hải Đào.
"Chú ở nhà cũng không có chuyện gì, vừa lúc đi ra ngoài tắm nắng." Trương Hải Đào cười nói.
Về phần là thật hay giả thì đều không quan trọng.
"Giáo sư Lưu, giáo sư Tôn, hoan nghênh, hoan nghênh ~ "
Trương Hải Đào nói xong, lại bắt chuyện với Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao.
Lần trước Hà Tứ Hải khai trương Vấn Tâm Quán, bọn họ từng gặp nhau.
"Làm phiền."
"Giáo sư Lưu, ngài nói lời này liền khách sáo rồi. Tôi là kẻ thô lỗ, giáo sư như các người có thể tới nhà của tôi làm khách, đó là để mắt tôi, đúng là rồng đến nhà tôm..." Trương Hải Đào cũng là người biết ăn nói, đương nhiên sẽ lựa lời êm tai để nói.
------
Dịch: MBMH Translate