Hà Tứ Hải cầm trên tượng phật đá trên tay, lăn qua lộn lại, nhìn xung quanh, vẫn chưa nhìn ra điểm đặc biệt gì.
Hắn suy nghĩ một chút rồi cất tượng Phật vào.
Sau đó lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Vãn Chiếu, sau khi xác nhận với Lưu Vãn Chiếu thì lại gọi điện thoại cho Trương Hải Đào.
Để hắn thứ bảy này mang "Bảo bối" của mình đến, hắn tìm người đi xem xem, thuận tiện giúp hắn nhìn tượng Phật trên tay một chút.
“Ba ba, ba có muốn cùng chơi đùa với bọn con không?" Đào Tử mang theo thùng nước nhỏ, chạy tới hỏi.
"Không chơi, tự các con chơi đi." Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thuận miệng nói.
"Được, ba lấy giúp chúng con chút nước đi, phải nhanh một chút nha." Đào Tử cầm đưa thùng nước nhựa trên tay tới trước mặt hắn.
"... Ba nói là không chơi." Hà Tứ Hải cường điệu lên.
"Con biết nha, vậy ba xách nước giúp con đi." Đào Tử nói.
Cho dù ba có chơi hay không thì đều phải xách nước giúp con, đây chính là logic của trẻ nhỏ.
"Được rồi, được rồi." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ tiếp nhận thùng nước rồi đứng dậy.
"Phải nhiều một chút nha." Đào Tử đi theo phía sau hắn rồi dặn dò.
"Biết rồi, biết rồi."
"Phải lấp kín hố cát nha."
"Được, được."
Dựa theo ý nghĩ của Hà Tứ Hải, hố cát mà các nàng đào có thể chứa bao nhiêu nước đây, nhiều nhất cũng chỉ là hai thùng liền đầy.
Nhưng mà chờ đến khi hắn xách tới, mới biết là hố cỡ nào.
Bởi vì hạt cát quá khô cho nên rất hút nước, đổ một thùng nước vào lập tức liền không thấy bóng dáng.
"Ba đã đồng ý với con, giúp con lấp kín hố cát nha." Đào Tử nói.
"Nói không giữ lời, không phải là đứa trẻ ngoan" Nàng còn bổ sung một câu....
...
Buổi tối, sau khi ăn xong cơm tối, Hà Tứ Hải mang theo Đào Tử tới nhà Lưu Trung Mưu, hỏi Lưu Trung Mưu đang ngồi xem phim hoạt hình cùng với Huyên Huyên: "Chú Lưu, chú đã nói xong với bạn chú rồi sao?"
"Đã nói qua rồi, đây cũng chính là cháu, nếu không Vi Lập Văn vẫn đúng là không nhất định đồng ý tới cửa, hắn mỗi ngày đều rất bận rộn." Lưu Trung Mưu cười nói.
Lưu Vãn Chiếu thấy Hà Tứ Hải ngồi ở trên ghế sô pha, lập tức bưng một chén nước rồi đưa cho Hà Tứ Hải, còn dùng cốc của nàng.
Hà Tứ Hải cũng không để ý, đưa tay nhận lấy rồi uống một hớp.
Lưu Trung Mưu lơ đãng liếc mà mắt một cái.
Về phần Đào Tử thì rất nhuần nhuyễn mà bò lên trên ghế salông, ngồi song song với Huyên Huyên cùng xem phim hoạt hình.
Trên tay của Huyên Huyên còn cầm một quả quýt đã bóc.
Vừa ăn vừa xem.
Nhìn thấy Đào Tử ngồi xuống bên cạnh, nàng chỉ là liếc mắt nhìn rồi lại đưa ánh mắt về phía ti vi.
Nhưng mà, nàng nhét một múi quýt trên tay vào trong miệng mình rồi lại nhét một múi vào trong miệng Đào Tử.
Sự chú ý của hai đứa nhóc đều ở trên ti vi, một người máy móc nhét, một người máy móc há mồm, nhìn qua đúng là thú vị.
"Vẫn là chú Lưu có mặt mũi." Hà Tứ Hải khen một câu.
"Mặt mũi của chú là một chuyện, còn phải nhờ ơn hai khối phỉ thúy lần trước nữa."
Lưu Trung Mưu cười nói, thừ mà xã hội này chú ý chính là lợi ích, đối phương cảm thấy Hà Tứ Hải có thể lấy ra hai khối phỉ thúy phẩm chất như vậy, thân phận nhất định không bình thường, cho nên cũng có tâm tư kết giao.
"Đúng rồi, hai khối phỉ thúy kia nói là sẽ làm ra bốn món đồ trang sức, có thể giao đến trước cuối năm chứ?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Con người Vi Lập Văn vẫn là rất đáng tin, nói cuối năm nhất định là cuối năm. Hắn đã tìm một người cấp đại sư, lớn tuổi rồi, tinh lực không vượng, không có thì làm hai đơn..." Lưu Trung Mưu cho rằng Hà Tứ Hải không yên lòng, thế là giải thích.
"Không sao, cháu không vội, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi." Hà Tứ Hải vội vàng nói.
Lưu Trung Mưu bưng cái chén ở trên bàn lên, uống một hớp, sau đó nặng nề đặt trở lại.
"Chú nghe Vãn Vãn nói, đều là đồ tìm được ở trạm phế phẩm, cháu xác định ở trong đó có thứ tốt sao? Cũng đừng để cho Vi Lập Văn đi một chuyến tay không." Lưu Trung Mưu nói.
Hà Tứ Hải cười lắc lắc đầu, sau đó móc tượng Phật ra rồi nói: "Cháu chủ yếu vẫn là muốn đối phương xem bức tượng Phật này giúp cháu một chút."
"Ồ, cháu cho chú nhìn một chút."
Hà Tứ Hải nghe vậy, do dự một chút, sau đó liền đưa cho hắn.
Lưu Trung Mưu tiếp nhận, cũng không biểu hiện ra khác thường gì, Hà Tứ Hải không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Vai rộng eo nhỏ, dáng người cân xứng cân đối, quần áo mỏng nhẹ sát người, đường nét lưu động nhu hòa, nếp gấp quần áo chuyển ngoặt tự nhiên, góc áo có hoa văn, đây là tượng Phật điển hình của thời Minh." Lưu Trung Mưu nói.
"Thời Minh sao?" Hà Tứ Hải đăm chiêu.
"Đáng tiếc gương mặt đã có chút mài mòn, chú cũng không hiểu nhiều về Phật môn, cũng không biết là vị Bồ Tát nào."
"Đáng tiếc là chất liệu đá, phỏng chừng không đáng bao nhiêu tiền." Lưu Trung Mưu ước lượng ở trong tay rồi trả lại cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải không để ý có đáng tiền hay không, chỉ là muốn biết lai lịch của bức tượng Phật này.
Đúng lúc này, phim hoạt hình trên ti vi cuối cùng cũng kết thúc, bắt đầu phát quảng cáo, hai đứa nhóc cũng thu hồi sự chú ý.
Quả quýt trên tay Huyên Huyên đã được ăn hết từ lâu. Nàng trượt xuống từ trên ghế sô pha, chuẩn bị lại bàn trà lấy đồ ăn.
Trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy tượng Phật trong tay Hà Tứ Hải.
Nàng lập tức kinh ngạc "Ồ" một tiếng.
"Làm sao? Em biết à? Còn từng thấy?" Hà Tứ Hải hỏi.
Huyên Huyên lắc lắc đầu, sau đó lại nhăn mày suy tư.
Thế nhưng suy nghĩ một chút, thật giống như không nhớ ra cái gì, thế là đưa tay muốn chộp tượng Phật từ trong tay Hà Tứ Hải. Hà Tứ Hải đưa tay né tránh, không cho nàng cầm ở trên tay.
Trên tượng Phật này có mang thần lực, ai biết bị tiểu "Quỷ" là nàng cầm ở trên tay sẽ xảy ra cái gì đây.
"Đừng cầm trên tay, muốn nhìn thì cứ nhìn như vậy." Hà Tứ Hải đặt tượng phật đá ở trên bàn trà.
Nàng nhìn trái, nhìn phải, sau đó đưa tay đâm đâm đầu, sau đó cả người dừng lại, ngơ ngác mà tiến vào trạng thái thiền định.
"Huyên Huyên nó..." Lưu Trung Mưu có chút bận tâm hỏi.
Hà Tứ Hải khoát tay áo một cái, ra hiệu mọi người đừng lên tiếng.
Tôn Nhạc Dao bưng trái cây đi ra từ phòng bếp vừa vặn thấy cảnh này, không biết mọi người đang làm gì, nhưng vẫn là thả nhẹ bước chân, lặng lẽ ngồi xuống ở bên cạnh.
Huyên Huyên duy trì trạng thái ngơ ngác sững sờ gần ba phút, ngay cả ở Đào Tử cũng không nhịn được mà vặn vẹo trên ghế sô pha một chút. Con mắt vẫn luôn ngơ ngác của Huyên Huyên cuối cùng lại trở nên linh động.
"Em tìm được rồi." Huyên Huyên nắm tay rồi đập vào lòng bàn tay của mình, vui mừng nói.
"Như này cũng được sao?" Hà Tứ Hải nghĩ thầm.
Nhưng mà trên lý thuyết, vẫn đúng là được, bởi vì thần chính là quỷ.
Là quỷ, thì chỉ cần còn ở trên thế giới này, đương nhiên sẽ không thể chạy trốn khỏi cảm ứng của Huyên Huyên.
"Ông chủ, chúng ta muốn đi tìm nó sao?" Huyên Huyên nhìn về phía Hà Tứ Hải, ngây ngốc hỏi.
"Không, chờ một chút rồi hãy nói." Hà Tứ Hải cất tượng phật đá đi.
Huyên Huyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, bởi vì tập mới của bộ phim hoạt hình bắt đầu rồi.
Nàng vội vàng bò lên trên sô pha một lần nữa rồi ngồi xuống.
"Tứ Hải... Đây là?" Lưu Trung Mưu nghi hoặc hỏi.
Lưu Vãn Chiếu và Tôn Nhạc Dao cũng nhìn về phía hắn.
"Không có gì, chỉ là việc nhỏ mà thôi." Hà Tứ Hải cười nói.
Lưu Trung Mưu nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, liền không hỏi nhiều nữa, đều là người có đầu óc, thứ không nên truy hỏi thì cũng không nên hỏi.
Nếu không phải lo lắng cho con gái, vừa nãy hắn cũng sẽ không hỏi.
Nhưng mà trong lòng Hà Tứ Hải lại có chút lẫm liệt.
Là Bồ Tát sao?
Bồ Tát giúp người hoàn thành tâm nguyện, hẳn là cũng có tâm nguyện muốn hoàn thành đi?
Hẳn là có?
Nhất định phải có.
------
Dịch: MBMH Translate