Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 484 - Chương 484: Tượng Phật Bằng Đá.

Chương 484: Tượng Phật Bằng Đá. Chương 484: Tượng Phật Bằng Đá.

Hà Tứ Hải móc sổ sách ra, một lần nữa hóa thành dáng vẻ của Đào Thần.

Chỉ có điều trên đầu không có cành đào kia.

Nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng đến Hà Tứ Hải.

Hắn vỗ một chưởng vào trên cây đa lớn.

Một lượng lớn thần lực màu xám tản ra bốn phía theo thân cây.

Cả cây đa lớn bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt khắp bốn phía.

Thần lực của Phật bị cây đa lớn hấp thu bị kích thích ra một lần nữa.

Không cần Hà Tứ Hải nói, Uyển Uyển lập tức lắc chiếc trống bỏi trong tay.

"Tùng tùng tùng, tùng tùng tùng..."

Sóng gợn vô hình khuếch tán ra bốn phía, thần lực bị đánh tan hoàn toàn rồi biến mất ở trong không khí.

Cho đến khi cây đa lớn không còn tản mát ánh kim trên không trung nữa, Hà Tứ Hải mới thu tay lại.

Mà có chuyện Hà Tứ Hải không biết, ở cửa thôn, có ba người đã ngất đi bởi vì tiếng trống của Uyển Uyển.

Ba người này chính là ba người Ngũ Lập Vĩ muốn đến thám hiểm thôn hoang vắng vào buổi tối ngày hôm ấy.

Buổi tối ngày hôm ấy, sau khi chạy về nhà, bọn họ càng nghĩ càng sợ sệt, nhưng mà qua hai ngày, hoảng sợ cũng tản đi không ít, bọn họ càng nghĩ càng không cam tâm, thế là ban ngày lại đây, muốn tìm tòi thực hư.

Nhưng mà người vừa tới cửa thôn, đã nghe thấy từng tiếng thùng thùng truyền đến trong tai.

Sau đó bọn họ cảm thấy linh hồn bị rung động, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.

Một loại sức mạnh vô hình đè xuống từ hư không, khiến cho thân thể của bọn họ căn bản không đứng thẳng lên được, cuối cùng đều ngã xuống dưới đất ở dưới hai tầng áp lực.

"Đi thôi." Hà Tứ Hải nắm tay nhỏ của Uyển Uyển rồi nói.

"Được nha."

Uyển Uyển cất trống bỏi vào trong túi áo trước ngực, sau đó kéo tay Hà Tứ Hải, hai người chớp mắt liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Ở trong chớp nhoáng này, hai người trở lại bên trong Vấn Tâm Quán.

Hà Tứ Hải nhìn thời gian một chút, đã sắp bốn giờ chiều rồi, Đào Tử cũng đã tan học rồi.

Thế nói với Uyển Uyển: "Chúng ta cũng trở về đi thôi."

Nói xong, hắn đi tới mở cửa Vấn Tâm Quán, con chó đất nằm úp trước cửa bị dọa cho sợ mà nhảy lên, theo bản năng mà xoay đầu lại, nhìn về phía Hà Tứ Hải muốn sủa inh ỏi.

Nhưng mà tiếng "Gâu..." vừa ra khỏi miệng, thấy là Hà Tứ Hải, lập tức sợ đến nuốt xuống, phát ra tiếng ô ô, vội vàng cong đuôi chạy xa.

Uyển Uyển chạy đến từ phía sau, nhìn thấy con chó đất chạy đi thì gãi gãi đầu, thực sự là một con chó kỳ lạ.

Hà Tứ Hải khóa cửa kỹ một lần nữa, đẩy ra chiếc xe điện bên tường, đã lâu không lái rồi. Hà Tứ Hải sợ để lâu không dùng sẽ hỏng, thế là sạc điện rồi lấy ra đi.

Uyển Uyển lập tức chạy tới, sử dụng hết sức lực bú sữa để bò lên ghế sau.

Hà Tứ Hải nhìn nàng vất vả liền đưa tay ôm nàng lên chỗ ngồi.

Sau đó lúc này mới ngồi lên.

"Ngồi được chưa?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Được rồi."

Uyển Uyển đưa tay ôm lấy eo Hà Tứ Hải, vui sướng đá đá chân ngắn nhỏ ở trên bụng xe hai lần, có vẻ như đã xem xe điện thành ngựa lớn rồi.

Hà Tứ Hải chuyển động tay lái, xuyên qua hẻm nhỏ, hướng về Ngự Thủy Loan.

Mặt trời sắp rơi vào mặt hồ, soi sáng ở trên hồ Kim Hoa, nổi lên ánh sáng trong trẻo.

Dọc theo bên bờ hồ có không ít người đi đường, có người dắt chó, có người tập thể hình, có người chơi diều, cũng có người chơi đùa.

"Là Đào Tử và Huyên Huyên." Uyển Uyển bỗng nhiên hưng phấn nói.

Hà Tứ Hải nhìn về phía bờ.

Quả nhiên thấy Đào Tử và Huyên Huyên đang cong mông đào cát.

Ngoại trừ hai người các nàng, còn có mấy đứa nhỏ, hẳn đều là bạn của các nàng ở nhà trẻ, nhưng mà Hà Tứ Hải chỉ biết có mỗi Thẩm Di Nhiên.

"Em có muốn xuống chơi cùng các nàng không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Nhìn phía dưới nhiều người như vậy, Uyển Uyển có chút do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn là gật đầu một cái.

Hà Tứ Hải dừng xe lại ở ven đường rồi dắt Uyển Uyển đi xuống.

"Đào Tử, Huyên Huyên..."

Uyển Uyển nắn tay Hà Tứ Hải, nhỏ giọng gọi một câu, có chút sợ hãi không dám lên trước, bởi vì trên bờ cát ngoại trừ trẻ nhỏ, còn có rất nhiều phụ huynh đi cùng con mình.

"Ồ, chị Uyển Uyển." Đào Tử và Huyên Huyên nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, vui vẻ chạy tới.

Tôn Nhạc Dao đi cùng hai nhóc cũng nhìn thấy Hà Tứ Hải, thế là mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn.

Nhìn Đào Tử và Huyên Huyên lôi kéo Uyển Uyển đi tới bãi cát, Hà Tứ Hải ngồi xuống ở trên cái ghế bên cạnh nghỉ ngơi một chút.

Hắn nhàn rỗi tẻ nhạt, lại móc ra tượng phật đá mới thu được.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải vật phẩm từ Phật có thần lực.

Hơn nữa từ trước tới nay, hắn cũng chưa từng gặp thần linh nào liên quan đến Phật môn cả.

Lại nói, nếu như đã có sự tồn tại của Minh Thổ, như vậy thế giới cực lạc có phải là cũng tồn tại hay không.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment