"Lão gia, hôm nay em và ngài kết tóc làm vợ chồng, tất nhiên là không rời không bỏ. Ngài ở bên ngoài hành quân cứ an lòng, em sẽ lo lắng mọi việc trong nhà, mong quân sớm ngày về, đừng quên vợ trong nhà..."
Nhưng mà hắn đã phụ lòng vợ ở nhà.
Nhìn Thẩm Hồng Liên rời đi, Hoàng Lễ Trung không kìm được nước mặt.
Không biết là hối hận hay là hổ thẹn, hoặc là hai cả.
"Đi thôi." Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển đi tới, lạnh lùng nói.
Hoàng Hiểu Phân khẩn trương mà nhìn Hà Tứ Hải.
Muốn nói cái gì, nhưng lại có chút sợ hãi, không dám mở miệng.
Hà Tứ Hải không có quản nàng, mà là kéo cánh tay Hoàng Lễ Trung, trong nháy mắt, cảnh sắc trước mắt mọi người đã chuyển dời, lại lần nữa trở lại Đài Loan.
Hà Tứ Hải thả cánh tay của Hoàng Lễ Trung ra, cũng thu hồi thần lực của Đào Thần trên người hắn.
Hoàng Lễ Trung lập tức trở nên uể oải đi rất nhiều, đứng cũng không vững.
Hoàng Hiểu Phân vội vàng đỡ hắn ngồi xuống ở trên cái ghế bên cạnh.
"Chúng ta lại trở về một chuyến." Hà Tứ Hải cúi đầu nói với Uyển Uyển đang nắm tay mình.
"Tiên sinh... Tiên sinh..." Đúng lúc này, Hoàng Lễ Trung đã lấy lại tinh thần.
Hà Tứ Hải nghi hoặc mà nhìn về phía hắn.
"Xin hỏi Hồng Liên và tiểu Quốc đã đi nơi nào rồi?" Hoàng Lợi Dân hỏi.
"Đương nhiên là đến chỗ mà người chết nên đi." Hà Tứ Hải nói.
Suy nghĩ một chút lại giải thích một câu: "Bọn họ trở về Minh Thổ."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..." Hoàng Lễ Trung thở ra một hơi, mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, lẩm bẩm.
"Rất nhanh, rất nhanh..."
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, móc ra một cái hộp rồi đặt ở trên tay của Hoàng Lễ Trung, trong hộp chính là ba mươi hai bức thư của Thẩm Hồng Liên.
Hiện tại, thư cuối cùng cũng đã được gửi đến tay người.
Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển, chớp mắt đã biến mất ở trước mắt của bọn họ.
Sau đó Hà Tứ Hải và Uyển Uyển trở lại dưới cây đa lớn một lần nữa.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu nhìn về phía gốc cây đa khổng lồ này.
Uyển Uyển thấy Hà Tứ Hải đánh giá cây đa lớn trước mắt.
Nàng cũng tò mò nhìn qua.
Nhưng mà, ngoại trừ cảm thấy cây này thật lớn, giống như một cây dù ra thì cũng không nhìn ra chỗ kỳ quái gì.
Nàng buông tay Hà Tứ Hải ra, quay một vòng xung quanh gốc cây, vẫn không có chỗ đặc biệt nào.
Nhưng mà lúc chuyển qua, nàng đúng là nhìn thấy hốc cây mà Hoàng Lợi Quốc vẫn hay trốn.
Thế là nàng khom eo, thoáng nhìn vào bên trong.
Rất bình thường, chỉ là một gốc cây rất nhỏ, chỉ có thể chứa đựng một đứa bé.
Có mấy rễ cây đâm ra ngoài từ trong đất, quấn quýt lấy nhau, hình thành một cái nút hình bầu dục.
Thế nhưng Uyển Uyển lại có thể nhìn thấy có đồ bên trong.
Bởi vì tầm mắt của nàng không giống với người khác.
Ở bên trong tầm mắt của nàng, thế giới được tạo thành từ vô số đường nét.
Bao gồm cả cây đa và thân rễ của nó cũng giống như thế.
Cho nên nàng liếc mắt đã có thể nhìn ra bên trong thân rễ có đồ vật.
Thế là vội vàng rụt trở về, chạy đến bên người Hà Tứ Hải, lôi kéo tay của hắn, chỉ về hốc cây.
"Ừm ~ ừm ~" nàng chỉ chỉ tay nhỏ.
"Bên trong có cái gì sao?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
Uyển Uyển gật gật đầu.
"Có cái gì?" Hà Tứ Hải lại hỏi.
Uyển Uyển lắc lắc đầu.
Hà Tứ Hải đi tới, khom người nhìn vào bên trong động một chút, liếc mắt liền thấy đáy, trống rỗng, không có cái gì cả.
"Em để anh nhìn cái gì đây?" Hà Tứ Hải quay đầu lại nghi hoặc hỏi.
"Nơi đó, nơi đó..."
Uyển Uyển chỉ chỉ về phía rễ cây quấn lấy nhau bên trong góc, đè thấp tiếng nói, giống như là kẻ trộm.
Hà Tứ Hải có chút buồn cười xoa xoa đầu nhỏ của nàng, sau đó đưa tay chỉ về rễ cây, từng sợi khí tức màu xám hướng về rễ cây rồi đi tới.
Từ khi để Ninh Đào Hoa trở thành Đào Thần, Hà Tứ Hải cũng không còn sợ thần lực của Đào Thần sẽ ăn mòn hắn nữa, thậm chí không cần biến thân cũng có thể sử dụng trong phạm vi nhỏ.
Sau khi thần lực rơi xuống trên rễ cây, rễ cây dường như sống lại, tự động tản ra, lập tức có một vật lăn xuống.
Hà Tứ Hải nhặt lên nhìn, hóa ra là một tượng Phật.
Tượng Phật ngồi khoanh chân, một tay đặt ở trước ngực, một tay duỗi tự nhiên xuống dưới, đầu ngón tay rủ xuống, bàn tay hướng ra phía ngoài.
Gương mặt tượng Phật có hơi bị mài mòn, thế nhưng vẫn có thể nhìn ra được trên mặt mang theo nụ cười, dáng vẻ hiền lành.
Nhưng mà bức tượng Phật này ngoại trừ hơi bị mài mòn ra, điều khiến cho Hà Tứ Hải cảm thấy hơi kinh ngạc chính là trên người Thần mơ hồ có một loại cảm giác lộng lẫy.
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút, đặt nó để dưới đất, duỗi tay bắn ra một đạo thần lực.
Thần lực màu xám quấn quanh ở trên người Thần, giống như là kích hoạt tượng Phật.
Tượng Phật tỏa ra từng vòng ánh sáng khắp bốn phía, đồng thời mơ hồ phát ra tiếng phật tụng kinh.
Đúng lúc này, còn không chờ Hà Tứ Hải phản ứng.
Uyển Uyển đã cấp tốc móc trống bỏi ra từ trong túi áo trước ngực sau đó lắc tùng tùng.
Một cỗ sức lực vô hình khuếch tán ra khắp bốn phía, âm phật bị cắt đứt, Phật quang bị đánh tan, một lần nữa lại biến thành một tượng phật đá bình thường.
Hà Tứ Hải cần nó lên một lần nữa, cũng không cảm giác có gì khác thường.
Nói sao đây, Thẩm Hồng Liên có thể hòa làm một thể cùng cây đa lớn là bởi vì bức tượng phật đá này sao?
Ánh mắt của Hà Tứ Hải lại rơi xuống trên cây đa lớn.
Cây đa lớn không biết là vì nguyên nhân gì, nhất định đã hấp thu thần lực trên tượng thần, bởi vậy mà xảy ra thay đổi khác thường.
Nếu như để ở chỗ này không quản, nói không chừng cây đa lớn sẽ có cơ hội sinh ra thần trí, trở thành thần linh sơ sinh.
Đương nhiên theo thời gian, thần lực chậm rãi phai mờ, cuối cùng chỉ còn lại một gốc cây bình thường mà thôi.
"Uyển Uyển, lát nữa em phối hợp với anh." Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển đang cầm trống bỏi ở bên cạnh.
"Được." Uyển Uyển nghiêm túc gật gật đầu.
------
Dịch: MBMH Translate