Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 482 - Chương 482: Không Nói Lời Tạm Biệt.

Chương 482: Không Nói Lời Tạm Biệt. Chương 482: Không Nói Lời Tạm Biệt.

Chờ lần tuần hoàn thứ hai kết thúc, Hoàng Lợi Quốc đi tới, đỡ thân cây, nói: “Mẹ, cha về tìm chúng ta rồi."

Nhưng mà cây đa không có phản ứng chút nào, Thẩm Hồng Liên cũng chưa xuất hiện.

Vẻ mặt của Hoàng Lợi Quốc có chút khổ sở quay đầu nhìn về phía Hoàng Lễ Trung phía sau.

Hoàng Lễ Trung nhẹ nhàng xoa xoa đầu của hắn một hồi, sau đó nhẹ nhàng đặt bàn tay lên trên thân cây.

Ôn nhu nói: "Hồng Liên, anh đã trở về."

Sau khi hắn vừa nói xong, cuồng phong gào thét.

Không, cũng không phải cuồng phong gào thét, mà là toàn bộ cây đa không gió mà tự đung đưa.

Đom đóm dồn dập xuất hiện.

Sau đó tụ lại cùng nhau trên không trung, lần này không xuất hiện huyễn cảnh nữa.

Mà là ngưng tụ thành một người, chính là kia Thẩm Hồng Liên.

Trên người nàng vẫn mặc sườn xám, vẫn còn trẻ trung giống như lúc Hoàng Lễ Trung rời đi, vẫn là dáng dấp đó.

"Lão gia, ngài về rồi." Nàng mỉm cười nói với Hoàng Lễ Trung.

Yết hầu của Hoàng Lễ Trung rung động mấy lần, thiên ngôn vạn ngữ kẹt ở trong yết hầu, cuối cùng chỉ hóa thành một chữ.

"Ai ~ "

"Mẹ." Hoàng Lợi Quốc bên cạnh lập tức lao đến trong lồng ngực của Thẩm Hồng Liên.

Sau đó trực tiếp khóc lớn.

"Tiểu Quốc..." Thẩm Hồng Liên ôm hắn, nước mắt đong đầy.

"Con của mẹ, mẹ có lỗi với con, khiến con phải chịu khổ rồi."

Thẩm Hồng Liên nâng gương mặt nhỏ của hắn lên, giúp hắn lau nước mắt, lại càng lau càng nhiều.

Bởi vì nước mắt của nàng rơi xuống trên mặt của hắn.

"Mẹ, mẹ không nên buồn nha, con không khóc nữa."

Hoàng Lợi Quốc dùng ống tay áo bẩn thỉu lau một hồi ở trên gương mặt nhỏ nhắn, sau đó nở nụ cười.

Thẩm Hồng Liên lau nước mắt một cái, rồi nở một nụ cười, nói: "Đúng, không khóc nữa, không khóc nữa."

Hoàng Lễ Trung ở bên cạnh run cầm cập, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Đúng lúc này, Thẩm Hồng Liên ôm lấy Hoàng Lợi Quốc, quay đầu nhìn về phía hắn, nói: "Những năm này anh có khỏe hay không?"

"Khỏe... Khỏe..." Hoàng Lễ Trung nói.

Sống tốt vốn chính là một chuyện đáng để vui vẻ, thế nhưng sau khi hắn nói ra, trong lòng lại dường như bị tảng đá ngàn cân đè ép, chắn đến phát hoảng.

Bởi vì Thẩm Hồng Liên nhất định là sống rất không tốt, gia đình ở niên đại đó đối xử với nàng như vậy, có thể có cái gì tốt.

Huống hồ từ trong lời nói của Hoàng Lợi Quốc, còn có quần áo trên người hắn, đều có thể thấy được cuộc sống gian khổ cỡ nào.

Cho nên hắn vốn định hỏi em sống như thế nào, nhưng cuối cùng lại bị kẹt ở trong cổ họng không nói ra được.

Trên mặt hắn tràn ngập vẻ áy náy.

"Ba." Hoàng Hiểu Phân có chút lo lắng, ở bên cạnh khẽ gọi một tiếng, sau đó kéo hắn.

Thẩm Hồng Liên đưa ánh mắt rơi ở trên người nàng.

Hoàng Hiểu Phân hướng về phía nàng, khẽ gật đầu.

Hoàng Lễ Trung rất lúng túng, nói: "Đây... Đây là con gái của anh."

Thẩm Hồng Liên nghe vậy thì di chuyển ánh mắt, chỉ là nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng không nói gì.

"Anh... Anh có đi tìm các người, nhưng mà... nhưng mà cũng không biết các người đã đi nơi nào." Hoàng Lễ Trung vội vàng giải thích.

Lúc trước tuy Hoàng Lễ Trung không thể tới đại lục, nhưng quả thực đã sắp xếp bạn bè giúp đỡ quay về xem một chút, thế nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân mà Thẩm Hồng Liên đã rời khỏi nơi này từ lâu.

"Có đúng không? Vậy nói rõ duyên phận giữa em và lão gia đã hết." Thẩm Hồng Liên nói với ý nghĩa sâu xa.

"Không, không phải như vậy, chỉ là..." Hoàng Lễ Trung nghe vậy thì vội vàng muốn giải thích.

Thẩm Hồng Liên lại lắc lắc đầu, sau đó mỉm cười nói: "Lão gia, người già rồi."

Hoàng Lễ Trung nghe vậy thì lộ ra một nụ cười tự giễu, đều lớn tuổi như vậy rồi, còn giải thích nhiều như vậy làm gì.

Vì vậy nói: "Đúng vậy, anh già rồi, thời gian còn lại phỏng chừng cũng không nhiều, Hồng Liên, em chờ anh một chút, chờ anh cùng lên đường với em."

Nói xong hắn nhìn Thẩm Hồng Liên với vẻ mặt đầy chờ đợi.

Thế nhưng Thẩm Hồng Liên lại nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

"Lão gia, lần này em không thể đợi ngài thêm được nữa, em đã chờ quá lâu, tiểu Quốc cũng đã chờ quá lâu." Thẩm Hồng Liên nhẹ nhàng nói.

Giọng nói của nàng rất ôn nhu, như làn gió mềm mại thổi qua trong lòng mọi người.

Nhưng lại khiến lòng người mỏi nhừ.

Lúc này một cơn gió thổi qua.

Xẹt qua thái dương của Thẩm Hồng Liên, thổi bay từng sợi tóc đen.

Xẹt qua thân thể của Hoàng Lợi Quốc, thổi bay góc áo lam lũ của hắn, lộ ra thân thể gầy ốm.

Lướt qua ngọn cây to lớn, lướt qua lá cây, phát ra tiếng ào ào.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở lá cây, rơi trên mặt đất tạo thành những vệt sáng loang lổ, lấp loé giống như là vẩy cả.

"Lão gia."

Thẩm Hồng Liên đưa tay vuốt vuốt đám tóc lộn xộn trên đầu rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng.

"Ai." Hoàng Lễ Trung vội vàng đáp một tiếng.

"Có thể gặp lại được người, em đã yên tâm rồi." Thẩm Hồng Liên nhẹ nhàng nói.

Nàng vĩnh viễn vẫn là ôn nhu như vậy.

"Anh..." Hoàng Lễ Trung há mồm muốn nói gì đó.

Thế nhưng Thẩm Hồng Liên lại cúi đầu, nói với con trai đang ngây ngốc đứng bên cạnh: "Tiểu Quốc, đi cùng với mẹ nào."

Nàng đưa tay tới.

"Vâng." Hoàng Lợi Quốc vui vẻ đáp một tiếng, đặt tay của mình vào lòng bàn tay của nàng.

Hắn đã không còn muốn đợi ở nhân gian nữa rồi.

Một vệt ánh sáng xuyên qua lá cây trên không trung, rơi xuống từ trên không, rạng ngời rực rỡ.

Thẩm Hồng Liên cúi đầu thật sâu với Hà Tứ Hải và Uyển Uyển, sau đó dắt Hoàng Lợi Quốc muốn đi về phía hào quang.

Hoàng Lợi Quốc giống như nhớ tới cái gì, tránh ra tay của Thẩm Hồng Liên, chạy đến trước mặt Hà Tứ Hải, móc móc trong cái túi cũ nát, móc ra con châu chấu được làm từ cỏ.

"Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân." Hoàng Lợi Quốc vui vẻ nói.

Sau đó đặt châu chấu cỏ vào trong lòng bàn tay của Hà Tứ Hải.

"Không cần khách sáo, đi đường bình an." Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

"Hừm, tạm biệt tiếp dẫn đại nhân."

Hắn vẫy vẫy tay rồi chạy về, lại nắm tay Thẩm Hồng Liên một lần nữa.

"Hồng Liên."

Hoàng Lễ Trung không nhịn được mà gọi một tiếng.

Thẩm Hồng Liên nghe tiếng xoay đầu lại, khẽ mỉm cười với hắn, sau đó dắt con trai biến mất ở trong tia sáng.

Nàng---cũng không nói lời tạm biệt.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment