Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 481 - Chương 481: Xin Lỗi Xin Lỗi

Chương 481: Xin Lỗi Xin Lỗi Chương 481: Xin Lỗi Xin Lỗi

Vách nát tường xiêu, cỏ dại mọc um tùm, người xưa nay đã không còn.

Mọi thứ trước mắt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Những ký ức nhạt nhòa trong tâm trí Hoàng Lễ Trung lại trở nên tươi mới.

“Thật khó để rời bỏ quê hương, đã mấy lần trở về ở trong mơ, trong giấc mơ ba đã thấy cảnh tượng này vô số lần, ba…không phải đang mơ chứ?” ông ấy nói với con gái ở bên cạnh.

“Ba, đây không phải là mơ.” Con gái của Hoàng Lễ Trung nói rồi liếc nhìn Hà Tứ Hải

Lúc này, bà ấy cũng đã bình tĩnh lại rất nhiều, mặc dù rất sốc trước những gì xảy ra trước mắt nhưng đã không còn quá hoảng sợ nữa.

“Đi theo tôi.”

Hà Tứ Hải vươn tay nắm lấy Hoàng Lễ Trung, dẫn ông ấy đi về trước được vài bước.

Hoàng Lễ Trung loạng choạng, suýt nữa thì ngã.

Con gái của Hoàng Lễ Trung vừa lo vừa giận, muốn đưa tay ra nhưng lại rút về lại, vội vã nói: “Thưa ngài, ba của tôi…”

Chưa kịp nói xong, bà lại cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì mọi thứ trước mắt lại thay đổi.

“Một, hai, bốn, bốn, sáu, tám, mười, đã trốn kĩ chưa?

Giọng nói của trẻ con lọt vào tai họ.

Họ nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy hai đứa trẻ đang chơi đùa dưới gốc cây đa lớn.

“Tiểu…Dân? Tiểu Quốc?” Hoàng Lễ Trung hai mắt mở to, cố gắng nhìn rõ.

“Trốn xong rồi.”

“Hiểu Phân, đỡ ba qua, đỡ ba qua đó…” Hoàng Lễ Trung nắm chặt tay con gái mình.

Thì ra con gái của Hoàng Lễ Trung tên là Hoàng Hiểu Phân, bà ấy nghe xong liền có chút sợ hãi nhìn Hà Tứ Hải ở bên cạnh.

Hà Tứ Hải gật đầu, ra hiệu cho bà ấy dẫn người qua đó.

Lúc này Hoàng Hiểu Phân mới đỡ Hoàng Lễ Trung chậm rãi bước tới.

“Tiểu Dân, tiểu Quốc, có phải là các con không?” Hoàng Lễ Trung hét lên.

Giọng nói run rẩy đã có chút không thành lời.

Nhưng hai đứa không nghe thấy gì và vẫn chơi đùa.

“Tiểu Dân, tiểu Quốc, là ba, là ba đây, ba về rồi đây.”

Hoàng Lễ Trung nước mắt đầm đìa, khàn giọng nói.

Nhưng bọn trẻ vẫn phớt lờ ông ấy.

Ông ấy có chút vội vàng, đưa tay định kéo con trai cả nhưng lại như chạm vào khoảng không.

“Các con… các con bị sao vậy?” Hoàng Lễ Trung khóc lóc hỏi.

Hoàng Lễ Phân bên cạnh lại bình tĩnh hơn, nhìn Hà Tứ Hải đang từ phía sau bước tới.

“Chỉ cần nhìn thôi.” Hà Tứ Hải nói.

Đúng lúc này, cánh cửa phía trước đột nhiên mở ra, có hai người từ phía trong bước ra.

Hoàng Lễ Trung nén buồn bã, thẫn thờ nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Thì ra là vậy, thì ra là vậy...” ông ấy lẩm bẩm.

Hoàng Hiểu Phân chợt hiểu ra điều gì đó, hóa ra đây là cảnh ba cô bỏ nhà ra đi.

Họ im lặng theo dõi những gì đang diễn ra trước mặt.

Mãi đến khi Thẩm Hồng Liên tựa vào cây đa to lớn, nước mắt đầm đìa vẫy vẫy cánh tay, lặp lại một cách máy móc.

“Em đợi anh quay về.”

…………

“Xin lỗi, xin lỗi, Hồng Liên, anh xin lỗi…” Hoàng Lễ Trung đứng trước mặt Thẩm Hồng Liên với đôi mắt ngấn lệ.

Nhưng Thẩm Hồng Liên tựa như bong bóng tan biến không chút dấu vết.

“Hồng Liên…” Hoàng Lễ Trung hét lên đau khổ.

Cảnh tượng vừa rồi biến mất, bọn họ trở về ngôi làng hoang tàn.

“Ông là… ba con?” lúc này, một giọng nói nhỏ bên cạnh hỏi.

Hoàng Lễ Trung nghe thế bèn nhìn theo hướng giọng nói, sau đó chợt ngây người ra.

“Con là tiểu Dân phải không?” Hoàng Lễ Trung lau những giọt nước mắt trên khóe mắt, xúc động hỏi.

Hoàng Lợi Dân sao có thể chỉ lớn thế này, nhưng lúc này ông ấy đã hoàn toàn vứt bỏ lý trí của mình, sao có thể nghĩ được nhiều như thế chứ.

“Con là tiểu Quốc. Ông là ba con sao?” Hoàng Lợi Quốc bối rối hỏi.

Bởi vì trong ký ức của cậu ấy, ba còn rất trẻ, không phải dáng vẻ già nua như này.

Nhưng Tiếp dẫn đại nhân nói rằng đây là ba anh ấy, Tiếp dẫn đại nhân sẽ không lừa cậu ấy.

“Tiểu Quốc? Là ba, ba là ba con đây.” Hoàng Lễ Trung đáp lại.

Trong vô thức đưa tay chạm vào má cậu ấy.

Hoàng Lợi Quốc cũng vô thức lùi lại một bước nhỏ rồi dừng lại.

Thế là Hoàng Lễ Trung cũng chạm được, sau đó ông ấy sững người, bởi vì cảm giác vừa mềm mại vừa ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến vô cùng chân thật.

Lý trí đã trở lại, đã nhiều năm trôi qua như vậy, tiểu Quốc sao có thể vẫn bé như thế, hơn nữa... không phải nói đã chết rồi sao?

Ông ấy nhìn Hà Tứ Hải bên cạnh, chỉ thấy đối phương không biết từ lúc nào đã cầm một ngọn đèn trên tay.

“Ba, ba về rồi sao? Mẹ và con luôn đợi ba đó?” Hoàng Lợi Quốc tròn xoe mắt, vui vẻ nhìn ông ấy.

“A… ô… ba… ba về rồi.” Hoàng Lễ Trung vội vàng nói.

“Cuối cùng ba cũng quay về, ba đi lâu quá đi, người trong thôn đều nói ba sẽ không quay về, mẹ vì chuyện này mà thường xuyên cãi nhau với người khác…”

“Ông và bà nội bệnh rồi...mẹ không tìm được bác sĩ để khám cho họ ... họ nói rằng ba là tên Hán gian...ông và bà nội mất rồi...con buồn quá…hu hu hu…ba không phải Hán gian đúng không?”

“Họ dọn hết mọi thứ trong nhà... họ còn đánh mẹ...con với anh đói quá...đói quá…”

“Mẹ nói ba sẽ về sớm thôi...chúng con đã đợi rất lâu...con bệnh rồi...mọi người đều nói con sắp chết...nhưng...nhưng con muốn đợi ba quay về...con... vẫn là không đợi được ba quay về…”

Hoàng Lợi Quốc ôm cánh tay Hoàng Lễ Trung vừa khóc vừa nói.

“Tiểu Quốc, ba...ba xin lỗi, ba xin lỗi con…” Hoàng Lễ Trung không ngừng lặp lại câu nói.

Lời xin lỗi nhạt nhẽo vô vị thế này thì có tác dụng gì chứ?

Cả người Hoàng Lễ Trung bắt đầu choáng váng rồi trực tiếp ngã ra sau.

“Ba… ba sao vậy?” Hoàng Hiểu Phân hoảng sợ kéo lấy ông ấy hỏi.

Hà Tứ Hải đi tới, đưa tay đặt lên đỉnh đầu Hoàng Lễ Trung, một luồng hơi xám xịt cuồn cuộn bay xuống.

Hoàng Lễ Trung vốn đang hoa mắt chóng mặt, đột nhiên cảm thấy phấn chấn lên, cơn chóng mặt biến mất, cả người dường như tràn đầy sức sống.

Hà Tứ Hải mượn sức mạnh của Đào Thần tạm thời bảo vệ thân thể của ông ấy, nếu không Hà Tứ Hải thực sự sợ rằng ông ấy sẽ không cầm cự được.

Cậu ta là người tiếp dẫn, không phải người siêu độ.

“Cảm ơn.” Hoàng Lễ Trung cảm ơn Hà Tứ Hải.

“Ba?”

Hoàng Lợi Quốc với gương mặt còn đẫm nước mắt gọi một tiếng, cậu ấy vẫn chưa rõ đang xảy ra chuyện gì.

“Ba không sao, ba không sao…” Hoàng Lễ Trung không để con gái đỡ mình nữa, ngồi xổm xuống, vuốt ve gò má của Hoàng Lợi Quốc.

“Con làm sao…con làm sao?” ông ấy có chút lúng túng hỏi.

“Năm đó cậu bé mất vì bạo bệnh, nhưng mẹ cậu bé bảo cậu bé đợi mình, vì thế cậu bé vẫn luôn giữ lời, đợi mẹ mình cùng nhau lên đường..., sở dĩ ông có thể nhìn thấy, chạm vào cậu bé là do có đèn dẫn hồn…” Hà Tứ Hải bên cạnh thuận miệng giải thích vài câu.

“Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn ngài đã giúp con tìm thấy ba mình…”

Hoàng Lợi Quốc ngẩng mặt rồi nở một nụ cười thật tươi với cậu ấy, trên gương mặt nhỏ vẫn còn những vệt nước mắt chưa khô hẳn.

“Không cảm ơn tôi, em trả tiền công cho anh rồi, có điều, mẹ em đâu?” Hà Tứ Hải xoa đầu cậu bé, nhìn cây đa lớn ở bên cạnh.

Lúc này, trên ngọn cây đa bỗng bừng nở từng chùm tia sáng như những con đom đóm.

Dù là ban ngày nhưng dưới bóng râm của cây đa khổng lồ vẫn có thể thấy rõ mồn một.

Ánh sáng đột nhiên kết thành một mảnh, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment