Hà Tứ Hải chạm vào ấm trà, nước vẫn còn ấm, mọi người có lẽ mới rời đi không lâu.
Vì vậy cậu ta cầm hai chiếc tách úp ngược ở trên bàn lên, rửa chúng ở bồn rửa bên cạnh, tráng bằng nước ấm rồi rót cho mình và Uyển Uyển mỗi người một tách.
Uyển Uyền cầm tách trà lên, uống ừng ực mấy hớp đã hết sạch, có vẻ như cô bé thật sự rất khát, hôm nay cô bé vốn dĩ muốn tìm đám Đào Tử để chơi, nhưng cuối cùng lại bị ông chủ bắt đi làm việc, cho nên cô bé không mang theo bình nước nhỏ của mình theo.
“Ha ~”
Sau khi uống xong, Uyển Uyển đặt chiếc tách rỗng xuống bàn, “hà” một tiếng lớn, vô cùng thỏa mãn.
Sau đó nhìn trái ngó phải, nhìn thấy bên cạnh có một cái ghế bập bênh, thế là lập tức hướng ánh mắt về Hà Tứ Hải, sau đó lại nhìn về hướng cái ghế, cứ như thế nhìn đi nhìn lại.
“Muốn chơi thì đi đi, không cần nhìn tới nhìn lui đâu.” Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.
“Vâng.”
Uyển Uyển vui vẻ nhảy khỏi ghế, sau đó leo lên cái ghế bập bênh bên cạnh.
Uyển Uyển nằm trên chiếc ghế bập bênh, cô bé nhìn xuyên qua trần nhà trong suốt, nhìn về phía bầu trời xám xịt, bắt chéo chân, đong đưa cái chân nhỏ, bày ra dáng vẻ thoải mái.
Nhưng sau đó cảm thấy có gì đó không đúng.
Ghế bập bênh không không lắc sao? Cô bé lắc người thử một lát...
Vẫn không nhúc nhích.
“Chiện” * gì thế này? (*Uyển Uyển phát âm sai chữ “chuyện”)
Cô bé ngồi dậy, theo sau động tác của cô bé, chiếc ghế đung đưa được hai lần, thế là cô bé vội vàng nằm xuống, nhưng nó lại không nhúc nhích nữa, “chiện” gì thế này?
Lặp lại vài lần, cuối cùng cô bé nhận ra rằng do mình quá nhỏ, quá nhẹ rồi.
Thế là cô bé lại nằm xuống, nhìn hướng về phía Hà Tứ Hải, “Ey...ey...” vài tiếng.
“Em đó~”
Hà Tứ Hải bất lực đặt chiếc tách xuống, đứng dậy, bước tới vươn tay chạm nhẹ vào lưng ghế.
Sau đó chiếc ghế bập bênh kêu cót két rồi bắt đầu lắc lư.
Uyển Uyển vắt chéo chân, đong đưa cái chân nhỏ, nheo mắt lại rồi tưởng tượng bản thân giờ đây là một ông lão...
Vẫn là thiếu một cái cát-sét hát kinh kịch, nếu không đã hoàn mỹ rồi.
Hà Tứ Hải buồn cười lắc đầu, sau đó ngồi trở lại rồi bưng tách trà lên.
Lác đác vài người đi bộ qua cửa tò mò xem cảnh này.
Bọn người Hà Tứ Hải không ngồi lâu ở trước cửa.
Thì nhìn thấy một bà cụ khí chất ngất trời đang đẩy xe lăn tới.
Trên xe lăn có một cụ già tóc bạc phơ, ngay cả lông mày cũng bạc trắng rồi.
Dù ngồi xe lăn nhưng người vẫn đấy sức sống.
Người tuy đã già, da mặt cũng đã chảy xệ.
Nhưng trong nháy mắt Hà Tứ Hải đã nhận ra ông ấy, chính là Hoàng Lễ Trung - người mà Thẩm Hồng Liên cực khổ chờ đợi.
“Hai người là?”
Bà cụ đẩy Hoàng Lễ Trung thắc mắc nhìn bọn người Hà Tứ Hải.
Bà ấy có lẽ là con gái út của Hoàng Lễ Trung.
Hoàng Lễ Trung cũng tò mò nhìn Hà Tứ Hải.
Hà Tứ hải bưng tách trà lên rồi nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống rồi nói: “Chúng tôi đến từ đại lục.”
Uyển Uyển cũng leo xuống ghế, lặng lẽ nấp sau lưng Hà Tứ Hải, nhìn lén từ phía sau.
“Con là?”
Hoàng Lễ Trung - người đang ngồi trên xe lăn nghe thế vẻ mặt liền có chút kích động.
Hà Tứ Hải lấy bức ảnh kẹp trong bức thư ra rồi đưa nó cho ông cụ.
Hoàng Lễ Trung lập tức đứng dậy, đưa tay ra đón lấy.
Hóa ra ông ấy có thể đi được, vừa rồi ông ấy ngồi trên xe lăn, còn tưởng ông ấy không đi được.
“Hồng...Hồng Liên ơi…” Hoàng Lễ Trung khẽ vuốt bức ảnh, vẻ mặt vô hồn, như thể đang chìm đắm trong dòng hồi ức.
Bà cụ phía sau bước tới đỡ ông ấy ngồi xuống.
Bà ấy tò mò liếc nhìn bức ảnh trên tay Hoàng Lễ Trung, im lặng không nói gì.
Sau một lúc, Hoàng Lễ Trung thở dài một hơi, sau đó nhìn Hà Tứ Hải, có chút mong đợi hỏi, “Hồng Liên vẫn còn chứ?”
Hà Tứ Hải lắc đầu.
Hoàng Lễ Trung nghe xong liền sững người, sau đó bật cười, “Nếu Hồng Liên còn sống, năm nay đã chín mươi chín tuổi tuổi rồi, trừ lão già bất tử như tôi, làm sao còn sống được cơ chứ? Làm sao còn sống được chứ…”
Nói tới cuối cùng chỉ còn lại tiếng thì thầm của ống ấy.
Lại một lúc sau, ông ấy lại ngẩng đầu lên, nhìn Hà Tứ Hải, tò mò hỏi: “Cậu với Hồng Liên…có quan hệ gì?”
“Là Hoàng Lợi Quốc nhờ vả tôi tìm ông.” Hà Tứ Hải nâng tách lên rồi nói.
“Là tiểu Quốc à, thằng bé…vẫn ổn chứ?” Hoàng Lễ Trung lo lắng hỏi.
Vẻ mặt đầy vẻ áy náy.
“Sắp chết rồi.”
Hà Tứ Hải bưng tách trà lên một hơi uống sạch, sau đó lại đặt nó lên bàn một cách nặng nề.
Cậu ta biết có lẽ những chuyện này không hoàn toàn là lỗi của Hoàng Lễ Trung, phần lớn là do thời cuộc, nhưng cậu ấy vẫn không tránh khỏi biểu lộ cảm xúc của mình.
“Vậy… tiểu Dân có ổn không?” Hoàng Lễ Trung thận trọng hỏi.
Nhưng Hà Tứ Hải không trả lời ông ấy.
Cậu ta đứng dậy rối nói, “Đi thôi, đi gặp họ với tôi.”
“Ấy, không được, sức khỏe ba tôi không tốt lắm, ông ấy không thể chịu được đường dài…” Con gái Hoàng Lễ Trung vội vàng nói.
Nhưng vào lúc này, Hà Tứ Hải đã đưa tay ra và kéo Hoàng Lễ Trung.
Con gái của Hoàng Lễ Trung nhanh chóng nắm lấy cánh tay còn lại của ông ấy.
“Cậu đang làm gì vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật...”
Nhưng chưa đợi bà ấy nói xong đã cảm thấy cảnh tượng trước mắt mơ hồ, sau khi trấn tĩnh lại nhìn thử thì đã chuyển sang một nơi khác.
Thu vào tầm mắt là cảnh đổ nát hoang tàn, cỏ dại um tùm.
“Đây là nơi nào?” Con gái của Hoàng Lễ Trung lo lắng hỏi.
Vô thức ôm chặt lấy cánh tay của ba mình.
Hơn nữa Hoàng Lễ Trung dù sao cũng già rồi, chớp mắt thay đổi vị trí, thế mà cảm thấy hoa mắt chóng mặt, suýt nữa ngã nhào rồi.
May mà Hà Tứ Hải - người đang kéo ông ấy đã kịp thời đỡ, nếu không không chỉ ông ấy bị ngã mà ngay cả con gái của ông ấy cũng ngã theo.
Đợi Hoàng Lễ Trung bình tĩnh lại, sau đó mặt đầy ngơ ngác nhìn xung quanh.
“Chỗ này…chỗ này là...” ông ấy mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng mọi thứ lại có vẻ xa lạ.
Dù sao ông ta cũng rời làng Tùng Khê quá lâu rồi, cộng thêm những thay đổi lớn sau này, tuy rằng hiện tại đã đổ nát, nhưng nhất thời cũng không thể nhận ra được.
Hà Tứ Hải không trả lời, buông tay Hoàng Lễ Trung, ra hiệu với cô con gái đang kéo tay ông ấy: “Đỡ chắc ông ấy, đi với tôi.”
“Thưa ngài, xin hỏi ngài là ai? Đưa chúng tôi đến đây có việc gì?”
Dù sao Hoàng Lễ Trung cũng bước ra từ sóng gió, sau một hồi hoang mang kinh ngạc liền bình tĩnh trở lại.
Có thể từ trước cửa nhà bọn họ, trong chớp mắt đã đưa họ đến đây, không cần biết mọi thứ trước mắt là thật hay giả, tay chân ông ấy và con gái đã lão hoá rồi, còn có thể làm gì nhau đây?
“Đi với tôi.” Hà Tứ Hải dẫn Uyển Uyển đi về phía đông của làng.
“Ba.” bà cụ đỡ Hoàng Lễ Trung gọi, trong giọng nói không thể che giấu được sự hoảng sợ.
Mặc dù là con gái út của Hoàng Lễ Trung, nhưng năm nay bà ấy cũng tầm sáu chín chục tuổi rồi.
Tuy lớn tuổi, cả đời trải qua nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ trải qua chuyện kỳ lạ như vậy.
Hoàng Lễ Trung vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà ấy rồi an ủi: “Đi một bước tính một bước vậy.”
Bời vì lớn tuổi rồi, Hà Tứ Hải cũng biết họ không đi nhanh được, nên cố tình đi chậm lại.
Còn Hoàng Lễ Trung vừa hay có cơ hội để nhìn kỹ xung quanh.
Ngôi làng bỏ hoang trước mặt ông càng nhìn càng quen.
Vẻ mặt ông ấy dần trở nên xúc động.
“Ba, ba bị sao vậy?”
“Ba nhớ rồi, ba nhớ rồi, đây là… đây là quê hương của ba.” Ông ấy xúc động, dáng đi loạng choạng.
Khi cây đa khổng lồ xuất hiện, ông ấy đã hoàn toàn chắc chắn.
------
Dịch: MBMH Translate