“Tiếp tục câu chuyện ban nãy chúng ta nói nhé, ông biết Hoàng Lễ Trung sao ạ?” Hà Tứ Hải quấy mì trong bát một chút hỏi lại một lần nữa.
“Đúng vậy, trước kia tôi từng nghe cha nhắc qua.” Cha của Chiêm Trung Hiếu nói.
“Có thể nói với tôi không?”
“Cụ thể thì tôi không rõ lắm, dù sao cùng là chuyện từ đời nào rồi.”
Hóa ra thân phận của Hoàng Lễ Trung cũng không đơn giản, hắn căn bản không phải là binh sĩ bình thường, hắn là quan phụ tá của sư trưởng sư đoàn 14 quân đội quốc dân.
Hoàng Lễ Trung văn võ song toàn, nhận được sự thưởng thức của sư đoàn trưởng, sau khi lui binh về trấn thủ Đài Loan, còn đem đứa con gái của mình gả cho hắn.
Mà Hoàng Lễ Trung vẫn luôn có chức vụ trên người, mãi cho đến khi về hưu.
Hà Tứ Hải nghe thấy thế có chút giật mình.
Hoàng Lễ Trung nhiều năm như thế không trở về đại lục, có khả năng là bởi vì nguyên nhân thân phận của hắn.
Nếu như đúng thật là binh sĩ bình thường, vẫn sẽ có rất nhiều cơ hội có thể quay về đại lục.
Đương nhiên trong đó vẫn có thể đã từng phát sinh ra những chuyện khác, Hà Tứ Hải cũng không hiểu rõ.
“Cậu muốn đi tìm Hoàng Lễ Trung, có thể để cho con trai tôi dẫn cậu đi.” Cha của Chiêm Trung Hiếu nói.
“Ồ, anh ấy cũng quen sao?”
“Đương nhiên là quen rồi, Hoàng Lễ Trung lớn tuổi như vậy mà vẫn còn sống, chính là điềm lành, mấy năm trước chính phủ còn trao tặng cho ông ấy ngôi sao trường thọ vinh dự, báo chí có nói qua một đợt đấy.”
.................
“Hóa ra người mà cậu tìm là Hoàng Lễ Trung hổng, tôi nói cậu hay, tôi có biết ông ấy đấy, lúc tôi lên đại học, ông ấy đã từng đến trường của tôi diễn giảng đấy....” Chiêm Trung Hiếu dẫn Hà Tứ Hải một đường đi về phía trước, vừa đi vừa nói.
“Không làm chậm trễ chuyện buôn bán của anh chứ?” Hà Tứ Hải hỏi.
Bởi vì dắt theo Uyển Uyển, bọn họ đi cũng không nhanh.
Hà Tứ Hải không có bế cô bé, vừa hay để cô bé đi bộ cho tiêu cơm.
“Không có sao đâu, thời gian bây giờ ấy mà, trong tiệm cũng không buôn bán gì á nạ.”
“Vậy thì cảm ơn anh.”
“Không sao, không sao, đến lúc nào tôi đi đại lục, nói không chừng, còn cần làm phiền đến cậu đấy, đúng rồi, có thể thêm wechat hay không?”
“Có thể chứ.” Hà Tứ Hải không từ chối, lấy điện thoại ra cùng hắn thêm bạn tốt.
Hai người nói chuyện suốt đường đi, một đường đi về hướng nhà của Hoàng Lễ Trung.
Chính vào lúc này, Hà Tứ Hải đột nhiên xách Uyển Uyển lên.
“Đừng có giẫm lên vũng nước. → _ →”
Uyển Uyển: hi hi ha ha.......
Vừa mới có một cơn mưa nhỏ, bên đường có một ít nước đọng.
“Thật là dễ thương, thật là muốn có một cô con gái như thế này quá đi.” Chiêm Trung Hiếu ngưỡng mộ nói.
“Vậy chính anh tự sinh một đứa nha?” Hà Tứ Hải cố ý nói.
“Tôi cũng muốn, nhưng mà tôi là đàn ông, không sinh được con mà.” Chiêm Trung Hiếu vẻ mặt bất lực nói.
“Ý của tôi là anh có thể cưới một cô vợ, sau đó sinh một đứa con.” Hà Tứ Hải có chút cạn lời đáp.
“Mới không cần đâu, con gái làm sao chơi vui như game được?” Chiêm Trung Hiếu lập tức phản bác nói.
“Được rồi, nhưng mà nếu anh muốn có một đứa con, thì bắt buộc phải cưới vợ.”
“Haizzz~, nếu như có thể trực tiếp nhảy đến bước có một đứa con thì đẹp rồi.” Chiêm Trung Hiếu thở dài một hơi, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ.
Hà Tứ Hải nghe vậy cũng bật cười, xem ra người cha thật sự là hiểu rõ hắn.
“Có lẽ là do anh chưa gặp được người trong tâm đầu ý hợp mà thôi, nếu có một ngày anh gặp được rồi, nói không chừng được ở cùng với cô ấy, còn thú vị hơn là chơi game nhiều đấy.”
“Không thể nào, trừ phi là con gái mô hình, nếu không thì làm gì có cô gái nào thiên biến vạn hóa giống như game chứ, ngàn vạn phong cách, làm cho người ta trầm mê không thể kiềm chế?”
“Anh nói cũng có lý.” Hà Tứ Hải không phản bác hắn.
“Đúng chứ, tôi từ nhỏ đã rất thông minh đấy nhé.” Chiêm Trung Hiếu đắc ý nói.
Trong lúc hai người nói chuyện, bất giác đã đi đến ngoài nhà của Hoàng Lễ Trung.
Chính xác mà nói là đến bên ngoài nơi ở của con gái của Hoàng Lễ Trung.
“Chính là ở đây á nạ.” Chiêm Trung Hiếu chỉ vào cái sân ở bên cạnh nói.
Nhà ở đã có chút cũ kỹ, phía bên phải ở trước cửa có bày một loạt chậu hoa rỗng.
Bên tay trái là một cái ao.
Trước cửa còn được kê một cái bàn, vài cái ghế, bên trên bàn là bộ ấm chén đã cũ.
Cửa lớn đóng chặt, nhìn có vẻ là không có người ở nhà.
“Cảm ơn anh, làm phiền anh phải đi một chuyến rồi.” Hà Tứ Hải quay đầu lại nói với Chiêm Trung Hiếu đang đứng bên cạnh.
“Ầy...., không cần khách sáo, vậy tôi về tiệm trước nhé.” Chiêm Trung Hiếu cũng là người có mắt nhìn, nghe thấy thế thì nói một câu, liền quay người trở về.
Hà Tứ Hải dắt Uyển Uyển, ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh.
“Muốn uống nước không?” Hắn nhìn Uyển Uyển hỏi.
Ban nãy ở trong quán mì, đã ăn không ít mì thịt bò cùng món sốt, có hơi mặn.
------
Dịch: MBMH Translate